Chương 52: Gia tộc nhỏ
Hai tháng nhanh chóng trôi qua, Thiên Vân trong khoảng thời gian này cũng học tập nâng cao khả năng sử dụng Thần Văn cấp bậc Thánh.
Từ lúc nhận được thiên phú Thần Văn Sư từ hệ thống, hắn vẫn dành không ít công sức để tu trên con đường này.
Dù từ trước đến giờ, đây không phải là thủ đoạn chiến đấu chính của hắn nhưng nếu nói về thực lực Thánh Văn Sư của hắn hiện tại, cũng ít ai ở cùng cấp bậc có thể đánh thắng hắn trong thời gian ngắn.
Cũng vào đúng ngày này, Thánh Tuyển chính thức bắt đầu. Toàn bộ thiên tài đến từ các thế lực dưới trướng Thái Cổ Thần Tông cùng những đệ tử tại đây với số tuổi bé hơn 200 đều sôi trào.
Đặc biệt là khi năm đạo ánh sáng lập tức bay lên chên trời, hướng về phía trung tâm quảng trường của Thái Cổ Thần Tông bay tới, xung quanh khu vực đó, vô số thiên kiêu khắp nơi đều lập tức đi đến, có kẻ dùng pháp bảo, có kẻ tự mình phi thăng bằng công pháp đặc biệt, vô số khí tức trong cấp bậc Thánh dù chưa cao lập xuất hiện.
- Chúng ta cũng đi thôi.
Thiên Vân ở trong khu vực tu luyện của Cơ Mộng Băng nhìn thấy những cảnh quan hùng vĩ ấy, liền quay đầu lại nói với Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc.
Còn về hai nữ Lâm Mộng cùng Lâm Tình, hắn đã để các nàng ở trong Bách Sơn Tạo Hóa Đồ, dù sao bảo hai nàng ở ngoài xem chắc chắn cả hai đều không đồng ý.
Với cả hai đều là người của hắn, đi vào trong cũng không lo bí mật bị lộ.
Cũng trong hai tháng này, Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc cũng không nhàn rỗi, hai người họ nhờ có gia tốc cùng tụ linh trận, Lăng Như Ngọc thì đã củng cố tu vi Thánh Tướng trung kỳ, còn Lăng Nhất đang chuẩn bị đột phá đến Thánh Tướng trung kỳ.
Cả hai tỷ đệ này, có thể xem như người mạnh nhất trong đợt thánh tuyển lần này. Cũng phải thôi, thiên tài cùng tuổi ở Thần giới với Tam giới, có sự cách xa rất nhiều.
Chưa nói tới môi trường tu luyện tốt hơn, đến cả tài nguyên, sự tranh đoạt cũng tàn khốc hơn nhiều.
Vì vậy, nếu nói về thực lực cá nhân, chỉ sợ Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc đã nắm chắc trong tay hai vé chiến thắng trong đợt Thánh Tuyển lần này. Trừ khi có việc ngoài ý muốn.
Hai người Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc cũng không có ý kiến gì, lập tức theo sau người Thiên Vân, cùng nhau đi tới phía trung tâm quảng trường nơi những kẻ khác cũng đang nhằm vào.
Nơi trung tâm cũng không có quá xa chỗ ở của mấy người họ, cộng thêm có yêu thú chuyên dụng để di chuyển, ba người Thiên Vân không tốn quá nhiều thời gian cũng liền đi tới đó.
Hắn vừa mới đến, một số đệ từ của các vị trưởng lão, chấp pháp liền nhận ra, có một số âm thanh bàn luận nho nhỏ về thân phận Thiên Vân, có kẻ khinh hắn tu vi yếu còn ham vui, có kẻ kêu hắn chỉ có cái vẻ ngoài đẹp, còn tư chất thì không ra sao cả… Có khi năm đó Cơ Mộng Băng do thấy thương hại hắn mà đưa về đây.
Song có nhũng kẻ cũng nhìn ra đôi nét bất phàm cũng khí chất kỳ lạ đến từ Thiên Vân, âm thầm lưu ý nhắc nhở người dưới trướng chỡ động vào.
Thiên Vân cũng mặc kệ những người này, ánh mắt hắn nhìn về phía xa, chỉ thấy ở nơi xa xăm, xuất hiện hình ảnh một chỗ nào đó bị sương mù dày đặc bao phủ, khí tức nơi đó tỏa ra khiến cho người khác cảm nhận được thì không khỏi run rẩy một chút.
Cùng lúc này, vô số thân ảnh cũng liền xuất hiện, từng người, từng thiên tài khắp nơi đổ về đây, không chỉ nhân tộc, còn có yêu tộc, ma tộc,… và Thiên Địa Sủng Nhi, một chủng tộc khá đặc biệt.
Mà tại bên ngoài sương mù ấy, có tới năm bệ đá khổng lồ, mỗi nơi đều có vài bóng người đang đứng ở trên.
Nhóm người Thiên Vân cũng liền đáp xuống bệ đá gần nhất. Có vài người thấy khí tức của Lăng Nhất cùng Lăng Như Ngọc quá mạnh mẽ thì liền đề phòng tránh xa, không muốn gây phiền phức.
Tại trên không, có năm thân ảnh cực kỳ khủng bố, giống như năm vị thần quan trấn giữ nơi này, cả năm người, đang ngồi ở trên quan sát hết thảy những người ở đây.
- Năm vị trưởng lão của Thái Cổ Thần Tông sao?
Cơ Mộng Băng cũng từng nói với hắn, năm vị trưởng lão có tu vi Niết Bàn cảnh nhất tinh đến nhị tinh đều sẽ thực hiện nhiệm vụ mở ra Thánh Tuyển, còn nàng cùng một số vị nguyên lão trong tông, sẽ ở trong góc tối quan sát tất cả.
Mục đích tất nhiên là đánh giá thiên tài ở các thế lực, dù cho bọn hắn không thể trở thành Thánh Tử hay Thánh Nữ, thì sau này cũng có thể trở thành một đệ tử nòng cốt trong tông.
- Thiếu gia, những người ở đây tu vi chủ yếu là Chuẩn Thánh, có vài cá nhân xuất sắc đã đạt đến Thánh Giả, còn lại cũng chỉ ở mức Bán Thánh, khí tức cũng không quá mạnh.
Lăng Nhất liền truyền âm nói với Thiên Vân, hắn đã được đạo tào nên lấy thông tin ở xung quanh để báo về cho người hắn phục vụ, dù sao có thông tin cụ thể, cũng đề phòng được không ít.
Thiên Vân nghe vậy cũng không có nói gì thêm, hắn liền nhanh chóng dùng Thiên Nhãn đánh mắt sang xung quanh, bỗng nhìn thấy ở nơi xa, một bóng người với y phục khá đơn điệu với màu trắng tinh đang đứng ở nơi xa, hắn có thân hình khá là thư sinh, gầy guộc cùng với một băng vải trắng đang che đi đôi mắt của mình.
Hắn cảm giác được, tên nam tử này không hề đơn giản.
Mà tên nam tử ấy, như cảm nhận được có người đang nhìn, liền quay sang hướng mặt về phía Thiên Vân, không biết trong lòng tên này đang suy nghĩ gì, liền nở một nụ cười với hắn.
- Người này là ai?
Thiên Vân nhìn vậy cũng có chút đề phòng, dù tên nam tử ấy không mang lại cho hắn cảm giác nguy hiểm nào, nhưng vẫn có nét thần bí khó dò…
- Thiếu gia, thuộc hạ nghe nói đây chính là một trong những thiên tài hàng đầu trong thế lực phụ thuộc Thái Cổ Thần Tông, dù mới gần 180 tuổi nhưng tu vi đã là Thánh Giả trung kỳ, là một nhà chiêm tinh kiêm một trận sư mạnh mẽ.
Lăng Nhất đề cập tới từng thông tin mà hắn nghe ngóng được trong suốt thời gian qua, dù sao thiên tài cũng có rất nhiều danh tiếng, hỏi thăm chút cũng liền biết chút thông tin cơ sở.
- Tiểu tử, ngươi chính là sư đệ của đại tẩu của ta?
Một tên nam tử cao to, sau lưng cầm một thanh đao lớn đi về phía Thiên Vân, ánh mắt tỏ ra ý khinh thường khi thấy Thiên Vân, còn về hai người Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất, hắn cứ nghĩ cả hai cũng chỉ là người hộ đạo nên không quan tâm tới.
Thiên Vân nghe vậy cũng không có nói một câu nào, hắn hiện đang nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị cho cuộc Thánh Tuyển sắp tới.
Tên nam tử thô kệch ấy thấy Thiên Vân làm ngơ mình thì khó chịu, lập tức giơ bàn tay lên, năm ngón nắm chặt, đánh một quyền về phía Thiên Vân.
Oanh!
Một loại khí tức cuồng bào gào thét xông ra, giống như một đòn đao sắc bén có thể chẻ đôi mọi vật, nhanh như sấm chớp đánh về phía Thiên Vân.
Keng!
Đao khí lập tức động vào kiếm khí của Lăng Nhất, tan biến hoàn toàn.
- Ngươi, muốn c·hết.
Lăng Nhất cực kỳ nóng nảy, không ngờ có một tên không có mắt dám ra tay với thiếu gia nhà mình, khí tức của một Thánh Tướng sơ kỳ đỉnh lập tức tỏa ra xung quanh, làm cho một số tên yếu tim như muốn ngất đi.
Hàn ý trong mắt Lăng Nhất càng ngày càng đậm, hắn bây giờ chỉ muốn một kiếm chém c·hết kẻ trước mặt.
- Lập tức dừng lại cho ta, các ngươi nghĩ đây là đâu? Ai cho phép các ngươi ra tay ở đây.
Lúc này, một tiếng quát trầm thấp từ trên trời giáng xuống, uy áp mạnh mẽ ấy liền khiến cho Lăng Nhất không thể động đậy. Một vị cường giả Niết Bàn nhất tinh đã ra tay.
- Tiểu tử, ngươi nếu dám làm loạn, đừng trách ta độc ác.
Tên cường giả ấy không chút biểu cảm nói ra, nhưng uy áp vẫn luôn đè mạnh lên đôi vai Lăng Nhất.
- Được rồi Lăng Nhất, không cần phải ra tay với tên này làm gì… Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ gặp mặt thôi.
Thiên Vân lên tiếng ngăn cản Lăng Nhất, thực chất là muốn nói tên ở trên lập tức dừng cái uy áp này lại.
Có điều, việc Thiên Vân đến đây cũng chỉ có các vị cao tầng biết, còn tên trưởng lão đang ra tay lúc này lại không thuộc trong số đó. Trong chức vị trưởng lão, hắn cũng chỉ hạng thứ mười bảy, không đáng nhắc tới.
- Ngươi cũng dừng tay lại, thân làm một giám khảo, lại muốn trợ giúp người của mình chiến thắng sao?
Một âm thanh mỉa mai liền xuất hiện, người này chính là Bát trưởng lão, người có chức vị cao nhất cũng là người trẻ nhất đạt Niết Bàn cảnh nhị tinh trong số năm người.
Hắn cũng là một trong số những người biết thân phận thực sự của đám người Thiên Vân, nếu không phải vì thiếu gia từng kêu không được công khai thân phận hắn khi chưa được cho phép, tên này đã không thể nhịn được mà vả mặt lão già này rồi khiển trách rồi.
- Hừ, hắn dù sao cũng là một tu sĩ Thánh Tướng, không biết tuổi tác đã là hơn 1000 hay chưa? Còn muốn tham gia Thánh Tuyển.
Lão già liền bỏ đi uy áp của mình, trong miệng còn không quên phun ra vài câu về phía Bát trưởng lão, có điều, hắn cũng chỉ nói về Lăng Nhất, không dám nhắc gì tới bát trưởng lão.
Thấy vậy, người kia cũng không nói gì cả, ánh mắt liền liếc xuống đám người Thiên Vân, có chút mong chờ biểu hiện của thiếu gia Thiên gia… Hắn biết rõ, với công pháp của Thần giới, cách biệt thực lực với tu sĩ Tam giới như là đất với trời vậy, nếu nói thực lực Thiên Vân yếu, có c·hết hắn cũng không tin.
Còn nếu muốn biết giới hạn của hắn ở đâu, đều phải chú ý quan sát đợt Thánh Tuyển lần này rồi.
Ở dưới, Thiên Vân liền dặn dò Lăng Nhất một chút sau đó liền đi lên vài bước, lạnh giọng nói với tên đối diện:
- Tẩu tử trong lời các ngươi, là ai?
- Hừ nhóc con, sợ rồi chứ gì… Nói trước với ngươi, nếu ngươi gặp ta trong Thánh Tuyển, ta chắc chắn sẽ không nhượng bộ cho ngươi dù ngươi là sư đệ của Lam Nguyệt.
Tên ở trước cứ thao thao bất tuyệt thêm vài câu nữa, Thiên Vân cũng không hề để tâm bởi hắn hiện đang lục lọi ký ức, tìm xem cái tên Lam Nguyệt là ai… Một hồi sau, hắn liền nhớ ra.
Lam Nguyệt, đại đệ tử, đúng hơn là đệ tử duy nhất của Cơ Mộng Băng… Nàng xuất thân từ một gia tộc với cường giả đứng đầu cũng chỉ đạt tới cảnh giới Nghịch Mệnh đỉnh phong.
Do có hôn ước mà bản thân nàng lại không muốn điều này, nên hơn một nghìn tuổi đã lựa chọn ra tộc trở thành tán tu, vài trăm năm sau may mắn gặp Cơ Mộng Băng đang đi ra ngoài lịch luyện, thành công bái nàng làm sư phụ.
Hiện tại, dù Lam Nguyệt không phải Thánh Nữ, nhưng tiếng tăm lại không hề thua kém các vị Thánh Nữ đời trước trong tông môn. Tu vi cũng là Thánh Đế đỉnh phong, mà nàng cũng là một Đế Thánh Sư (Thần Văn Sư cấp Thánh Đế) thực lực phải nói là nằm trong top đầu của tu sĩ trẻ tuổi ở Thái Cổ Thần Tông.
Và tất nhiên, gia tộc có hôn ước với Lam gia của sư tỷ tiện nghi của hắn, chính là gia tộc của tên nam tử trước mặt, Đao gia, một gia tộc với cường giả mạnh nhất là Niết Bàn nhị tinh… Cũng là một vị trưởng lão ở trong tông môn này.
- Lại hôn ước, không ngờ một gia tộc nhỏ ở đây, cũng có mấy cái kiểu hôn ước như vậy.
Thiên Vân thầm nghĩ trong đầu, nếu tên họ Đao trước mặt hắn nghe lời đánh giá như vậy, chỉ sợ lần nữa khạc nước miếng khinh bỉ vì cảm thấy Thiên Vân ngu xuẩn mất.
--Hết chương--