Chương 51: Bách Sơn Tạo Hóa Đồ
Sau khi trở về, Thiên Vân liền nhanh chóng có một thân phận mới tại Thái Cổ Thần Tông.
Người ngoài biết tới hắn chính là Thiên Vân, nhị đệ tử mà Cơ Mộng Băng mới thu được chưa được trăm năm trước trong lúc nàng buồn chán ra ngoài đi dạo quanh Thượng Thiên Giới.
Lúc nàng tìm được Thiên Vân, hắn chính là một đứa trẻ mồ côi không ai nuôi dưỡng, do thấy được tiềm lực tương lai của Thiên Vân nên nàng động lòng trắc ẩn đem hắn về nuôi dưỡng và cho thành nhị để tự của mình.
Nguyên do bọn họ sắp xếp như vậy, là vì Ngô Mục mặc dù là tông chủ nhưng hắn toàn dành thời gian để bế quan đột phá, mọi chuyện trong tông môn chủ yếu giao cho Cơ Mộng Băng.
Với lại Thiên Vân vẫn còn khá trẻ, bọn hắn đều nghĩ nên sắp cho Thiên Vân bên cạnh thiếu nữ, còn hơn một tên suốt ngày chỉ biết đến tu luyện như Ngô Mục.
---
Trong phòng, Thiên Vâng đang ngồi trên giường, bàn tay hắn mới chỉ nắm lại, một cuộn tranh trông cực kỳ bình thường liền xuất hiện trên tay, cùng lúc đó, tay còn lại liền xuất hiện một tòa tháp nhỏ nhắn màu đen.
Cuộn tranh chính là Bách Sơn Tạo Hóa Đồ, là pháp bảo không gian với kích thước cực kỳ rộng lớn.
Còn về tòa tháp, đây chính là một kiện pháp bảo tu luyện thuộc tính nguyên tố, cũng là nơi hắn để Băng Linh sống trong đây, bởi món này là một Ngụy Thần Khí có khả năng tạo ra không gian phù hợp cho những ai tu luyện theo phương hướng đánh mạnh vào thuộc tính linh căn, vì vậy để Băng Linh sống trong không gian băng tuyết là tốt nhất.
Hắn nhìn qua hai thứ này, trong lòng liền nảy ra một ý tưởng.
Bách Sơn Tạo Hóa Đồ còn có một khả năng, chính là cắn nuốt pháp bảo cấp thấp hơn để bổ sung năng lực cho nó. Nếu bây giờ Thiên Vân để thứ này cắn nuốt hắc tháp, sau đó dùng các tài nguyên mà mẫu thân hắn đưa cho để tạo một không gian tu luyện riêng biệt cho bản thân thì tại sao lại không nhỉ.
Nghĩ xong, Thiên Vân lập tức triệu hồi Băng Linh ra ngoài, hắn không muốn nàng gặp bất trắc gì trong quá trình cắn nuốt.
- Pa pa, người có gì cần gọi con sao?
Một tiểu cô nương bé nhỏ, xinh đẹp lập tức xuất hiện trước mặt Thiên Vân, tu vi của nàng vẫn chỉ ở cảnh giới Bán Thánh vì hắn còn chưa đột phá lên Tiên Tôn nhưng sau từng đó thời gian tu luyện trong hắc tháp, Băng Linh đã học được không ít thủ đoạn chiến đấu mới.
- Pa pa sắp đem hắc tháp với Bách Sơn Tạo Hóa Đồ làm thành một, đưa con ra cũng chỉ để con không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Thiên Vân liền trả lời nàng, cũng là để thông báo rằng nàng sắp chuyển nhà.
- Hừ, nếu pa pa làm vậy, vậy nhà của con thì sao?
Băng Linh tức giận đấm nhẹ vào má hắn, dù sao nàng cũng ở trong Hắc Tháp cũng gần trăm năm, trong suốt thời gian đó, nàng cũng tự tạo cho mình vài ngôi nhà nhỏ cùng vài món đồ chơi.
Nếu Thiên Vân đem hắc tháp dung hợp với Bách Sơn Tạo Hóa Đồ, mấy thứ đó bị phá hết, nàng lại phải làm lại từ đầu.
- Yên tâm, pa pa sẽ thử dung hợp hai thứ lại, với đồ trong không gian đó cũng chưa chắc đã mất, con cứ yên tâm.
Thiên Vân tạm an ủi nàng một chút, dù sao quá trình này cũng cần phải tập trung cao độ, nếu Băng Linh ở bên làm phiền, hắn sợ sẽ thất bại. Lúc đó lại mất cả chì lẫn chài.
- Hừ… Pa pa đáng ghét.
Nói rồi, Băng Linh liền bay về một góc giường, khoanh tay lại nhìn về phía khác, giả bộ rất giận dỗi. Thiên Vân cũng không biết nên làm thế nào, liền lại an ủi nàng một chút. Cuối cùng vẫn nhận được sự tha thứ.
Sau đó, hắn liền tập trung tinh thần, đưa hắc tháp đặt trên Bách Sơn Tạo Hóa Đồ.
Thực chất Bách Sơn Tạo Hóa Đồ vốn là một bức họa do một vị họa sư cường đại vẽ ra. Nhưng trong một lần xảy ra cuộc chiến, vị họa sư ấy c·hết. Bức tranh này được một vị luyện khí sư đem về chế thành một pháp bảo không gian rồi đem làm quà cho mẫu thân hắn. Cuối cùng thứ này lại về tay hắn.
Khi hắc tháp được đặt trên cuộn tranh bằng mắt thường có thể thấy, hắc tháp đang dần bị cuộn tranh hấp thụ.
Đạt đến cấp độ Bán Thần Khí, mỗi món vật đều có ít nhiều linh trí riêng của mình, hắc tháp tất nhiên cũng vậy. Nó muốn phản kháng nhưng không được, cuối cùng vẫn bị Bách Sơn Tạo Hóa Đồ nuốt chửng hoàn toàn.
Không đúng hơn là hình ảnh Bách Sơn Tạo Hóa Đồ khi hắn mới nhìn vào lần đầu lại không có hỉnh vẽ nào cả, nay lại xuất hiện một tòa tháp trông lâu đời, mang đến cho người xem một loại cảm giác khó tả.
- Thì ra là như vậy, nói là nuốt chửng, đúng hơn là đem hắc tháp trở thành một phần của ngươi.
Thiên Vân nhìn vậy thì cảm thán một câu, tiếp thao hắn liền nhỏ máu nhận chủ. Dẫu sao lúc mẫu thân hắn đưa thứ này, hắn còn đang chuẩn bị hạ giới nên chưa có nhỏ máu.
Khi máu hắn chạm vào trong tranh, thay vì loang ra cả phần tranh trống thì lập tức biến mất. Không biết do thực sự dễ thu phục, hay là do mẫu thân hắn đã trợ giúp mà Thiên Vân lập tức cảm nhận được linh hồn của mình xuất hiện một mối liên kết nào đấy với thứ này.
- Không tệ.
Thiên Vân nói xong liền kéo theo Băng Linh đang ở một bên vào trong bức họa.
---
Bên trong Bách Sơn Tạo Hóa Đồ, Thiên Vân cùng Băng Linh chứng kiến một bóng đem vô tận, dẫu vậy, cả hai vẫn có thể nhìn thấy rõ ngọn hắc tháp ở trước mặt…
Dù thứ trước mắt chính là một Ngụy Thần Khí nhưng Thiên Vân lại có thể cảm giác được, chính bản thân có thể tùy chỉnh nó theo ý thích.
- Nơi này trông thật đơn điệu, ta có nên thay đổi một chút không?
Thiên Vân thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn về phía xa xăm, nhớ lại những phong cảnh tuyệt đẹp mà hắn từng gặp qua ở thế giới cũ. Hiện tại, hắn muốn đưa vài cái đặt ở đây.
- Trước hết, dùng thứ này để tạo ra không gian sáng tối xen kẽ đã.
Hắn lập tức đưa ra một trận pháp, chính là Nhật Nguyệt luân chuyển trận, một công pháp phù hợp với những ai muốn tu luyện vào môi trường mong muốn.
Với trận pháp này, có thể khiến cho không gian như luôn có ánh mặt trời chiếu vào, sáng rọi mọi nơi. Hoặc là như màn đêm yên tĩnh, bóng đêm hiền dịu, se se lạnh bao phủ khắp nơi.
Còn về các Thiên Vân chọn, tất nhiên là một phần hai thời gian vào buổi sáng, còn phần còn lại tất nhiên rơi vào bầu trời đêm khuya rồi.
Tiếp đó, theo ý niệm của hắn, xung quanh liền xuất hiện những bãi đất trông cực kỳ sạch sẽ, ẩn dưới đó là vô số tụ linh trận cùng gia tốc trận.
Tiếp theo chính là Huyết Nguyên Chi Thủy, thứ này có màu sắc dỏ trông cực kỳ bắt mắt và có thể khiến người nhìn vào có chút không yên.
- Hừm, thứ này có thể khó dàn xếp đây, hay là để dưới ngọn núi giống như cách lão tổ hay làm.
Thiên Vân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó liền bỏ ý định này mà tạo ra một vùng huyết hồ đặt ở bên trên trung tâm nơi hắn đứng, cách khá xa. Xung quanh hắn còn cố tình để không ít trận pháp xung quanh, mục đích để cho người ngâm vào có thể hấp thụ nguyên khí nhiều hơn, nhanh chóng xuất quan.
Tiếp đó, hắn lại mang một vật phẩm cực kỳ khủng bố với hồn tu, Hồn Dịch Thiên Tuyền đây cũng là một tài nguyên tu luyện và hồi phục cực kỳ hiếm trong giới hồn tu.
Thứ này được tạo ra từ những hồn nhũ vạn năm mới nhỏ một giọt, tài nguyên để duy trì cũng phải dùng rất nhiều mỏ thần thạch. Chỉ sợ trăm vạn mỏ thần thạch của Thiên Vân, cũng sẽ tiêu không ít vào đây.
Hắn cũng liền đem thứ này đặt ở phía đối diện, ngay lập tức, Hồn Dịch Thiên Tuyền liền hóa thành một cái sông nhỏ chảy vào hổ nước, chảy từ thượng nguồn ngọn núi do hắn tạo ra.
Tiếp đó, hắn liền gieo một số hạt giống xuống, trong đây cũng có không ít đồ tốt, nào là những vật phẩm hồi phục, hoặc là trợ giúp cho quá trình tu luyện… Bao nhiêu đồ tốt, mẫu thân liền cho hắn hết.
Hắc tháp cũng bị hắn cho tan rã, sau đó các vùng không gian khác nhau, được hắn chia cho từng nơi ở từng phía… Nơi thì băng tuyết dày đặc, nơi thì núi lửa, nham thạch nóng chảy cả mỡ,… có nơi lại yên bình nhưng mang thổ nhưỡng cực kỳ tốt,…
Mỗi phía một vẻ riêng biệt, cực kỳ đặc sắc.
Băng Linh thấy được nơi băng tuyết lạnh lẽo hợp với mình, liền lập tức vui vẻ bay đến mà quên đi pa pa đang bận bịu sắp xếp lại những thứ trong tranh.
Một hồi lâu, Thiên Vân hài lòng với thành quả mình tạo ra thì liền dùng ý niệm đưa bản thân ra ngoài.
Lúc hắn không sử dụng cuộn tranh nữa, nó liền hóa thành một tia sáng đánh thẳng vào một bên tay hắn. Lập tức một ấn ký hình bức họa như một hình xăm xuất hiện trên bàn tay phải của Thiên Vân. Chỉ cần hắn muốn, có thể tùy ý đem thứ này ra ngoài.
- Chậc, thật giống hình xăm kiếp trước.
Nhìn về cuốn trục trên tay, đúng hơn là nằm trong tay, hắn liền cảm thán một câu. Sâu trong cơ thể hắn lúc này, trong mảng hỗn độn vô tận ấy, một cuốn trục nhỏ bé trôi lơ lửng trên không.
Nếu không phải Thiên Vân không muốn hấp thụ năng lượng từ nó, thì Hỗn Độn Thể của hắn đã tự tạo áp lực để nuốt chửng bức tranh này rồi.
Làm xong hết khâu xả hàng trong nhẫn trữ vật, Thiên Vân liền tìm đến vài cuốn công pháp được chép tay lại. Trong số đó có vài cuốn liên quan đến cách tu luyện và chiến đấu của Thần Văn Sư.
Hắn nhìn qua vài cuốn công pháp, liền chọn ra vài cái phù hợp trong việc khảm nạn lên để hỗ trợ chiến đấu, dù sao Thánh Tuyển cũng sắp diễn ra, dù hắn có là người Thần giới, căn cơ mạnh hơn các thiên tài tại đây nhưng tu vi lại quá yếu.
Vậy nên, học thêm chút thủ đoạn cũng không phải là ý kiến tồi. Dù có Lăng Như Ngọc cùng Lăng Nhất đi theo hộ đạo nhưng hắn đâu phải lúc nào cũng dựa dẫm vào hai người họ được chứ.
- Hy vọng hai tháng sau, có người có thể khiến ta cảm thấy hứng thú. Dù sao cũng là thiên tài đến từ các thế lực đỉnh cấp ở đây, cũng không có kẻ nào yếu đi.
Ánh mắt Thiên Vân lấp lóe một tia chiến ý, hắn rất mong chờ hai tháng trôi qua nhanh đi, để hắn xem thử coi, thiên kiêu thế giới này, rốt cuộc mạnh đến cỡ nào.
--Hết chương 51--