Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Chi Tranh

Chương 44: Ngươi mau xin lỗi




Chương 44: Ngươi mau xin lỗi

- Băng Đế hàng lâm.

Khi tiếng nói của Thiên Vân vang lên, khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.

Chỉ thấy Băng Linh lúc nãy còn đang ở ngoài dùng băng chi lực chặn lại những đòn t·ấn c·ông của Tiêu Nhận Tuyết thì liền lập tức dừng lại, độc một chút khẩu quyết nào đó rồi biến thành một luồn sáng nhập vào trán hắn.

Rầm!

Thiên Vân bây giờ không khác gì một cái hố đen, điên cuồng hấp thụ lực lượng xung quanh.

Theo sau đó, khí tức băng hàn ngày càng mạnh mẽ hơn. Không gian xung quanh như bị đóng băng, đến cả kiếm ý của Tiêu Nhận Tuyết cũng không thể sử dụng được nữa.

Thứ sức mạnh này, chính là khi Thiên Vân cùng Băng Linh kết hợp khi hắn thi triển Thiên Biến. Hắn đã không nói rõ cho phụ mẫu rằng, thần thông này của hắn không chỉ tăng cường sức mạnh bản thân, còn có thể đem lại cho hắn sự kết hợp với một Thiên Địa Sinh Linh.

Và chiêu này, được Thiên Vân gọi là Băng Đế hàng lâm, thời gian duy trì hiện tại chỉ vọn vẹn chưa đầy một phút.

Tóc dài của hắn tự do bay trong gió, vẫn là mái tóc trắng tinh ấy nhưng lại mang theo sự lạnh giá. Thêm cả đôi mắt cũng có sự thay đổi, một bên vẫn là màu đỏ tà dị, còn bên còn lại có màu lam thẫm như màu đại dương.

Hắn còn đang khoác trên mình một bộ áo bào màu trắng có những hình vết của tuyết, trên đầu chính là một vương miệng rất tỉ mỉ. Hắn lúc này như thể là vị vua của băng tuyết vậy.

Dù tu vi của cả hai có sự khác biệt, Tiêu Nhận Tuyết lại cảm nhận một luồng áp bách đang đè nặng lên cơ thể nàng, sức mạnh của cả hai lúc này, các biệt nhau rất nhiều.

Tuy nhiên, nàng vẫn là một nữ thiên kiêu, làm sao có thể vì chút áp bách này mà tỏ ra yếu thế, kiếm vực, kiếm ý lập tức trào dâng, một lần nữa, chiến ý của Tiên Nhận Tuyết càng trở nên cường đại hơn, thanh kiếm trong tay hướng về phía trước.

Nhìn dáng vẻ của nàng, Thiên Vân cũng không quá bất ngờ.

Dù trạng thái này của hắn phải nói là rất cường đại nhưng tu vi vẫn có chút cách biệt. Cộng thêm nàng cũng là một nữ nhân cường đại, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nhưng hắn cũng không vì vậy mà buông tha, hắn đã sử dụng dến trạng thái này, thì bắt buộc phải dành chiến thắng. Nếu không nhanh chóng kết thúc trong một phút, người thua chắc chắn là hắn.

- Nhận Tuyết, ta và nàng đánh tới đây cũng đủ lâu rồi. Liền bây giờ, một chiêu phân thắng bại đi.

- Được. Một chiêu phân thắng bại.

Tiêu Nhận Tuyết cũng biết cả hai đánh cũng đã được một thời gian, thủ đoạn cũng dùng ra không ít, vì vậy liền dùng chiêu cuối cùng, kết thúc trận đấu.

Hít một hơi lạnh, ánh mắt nàng liền nhắm thẳng về phía giữa người Thiên Vân, kiếm ý cùng kiếm vực lập tức thu hết về trên thanh kiếm, chân khí trong người điên cuồng vận chuyển.



- Thất Tinh Kiếm Quyết, thức thứ nhất, Tham Lang.

Một đòn kiếm trông rất bình thường nhưng lại cực kỳ phi thường được đánh ra, Thiên Vân cũng biết đây là một trong những kiếm pháp rất mạnh của Tiêu gia, không chần chừ sử dụng đến sát chiêu.

- Băng Đế quyền.

Một quyền mang đầy hàn ý lập tức được đánh ra, đây chính là một sát chiêu được nhận định có thể lập tức miểu sát Thánh Nhân, nhưng hắn lúc này chỉ dùng ba phần sức mạnh, với thực lực của Tiêu Nhận Tuyết, cùng lắm b·ị t·hương một chút mà thôi.

Rắc!!!

Hai đòn đánh mạnh mẽ v·a c·hạm vào nhau làm cho không gian băng giá xung quanh lập tức bị nứt ra.

Băng chi lực cùng quyền ý đối đầu với kiếm vực. Một v·ụ n·ổ lập tức xảy ra, kéo theo đó là một chấn động thiên lực đánh về phía cả hai người.

- Mới cho hai đứa ra ngoài một chút, lại đi vô đây đánh nhau. Hai đứa thật là…

Một âm thanh nữ nhân vang lên bên tai cả hai người, sau đó, một chữ hộ liền xuất hiện trước mắt cả hai.

Chữ hộ nhanh chóng hóa thành một tướng chắn, đem Thiên Vân và Tiêu Nhận Tuyết nhốt bên trong.

Rầm!

Lực lượng phản ra đụng vào tường chắn thì lập tức bị chặn lại hoàn toàn, mà tường chắn vẫn rất bình thường, hoàn toàn không có dấu vết bị xây xước gì cả.

Điều này chứng tỏ, người này là một Thần Văn Sư có đẳng cấp rất cao. Và người có đẳng cấp như vậy mà ở gần đây với cả biết cả hai bọn họ, chỉ có thể là mẫu thân của Thiên Vân, Lâm Dao Dao.

- Mẫu thân, người nói chuyện xong rồi… Ah đừng mẫu thân… nhi tử đau… aa

Thiên Vân liền giả vờ ngây ngô với Lâm Dao Dao nhưng hắn liền bị Lâm Dao Dao đưa tay kéo một bên tai, có vẻ như mẫu thân hắn rất không hài lòng về chuyện này.

- Hừ, hở xíu lại muốn cùng nữ nhi nhà người ta đánh nhau. Bộ con không biết thương hoa tiếc ngọc hử, nếu không phải ta ra tay, chỉ sợ Tuyết Nhi đã b·ị t·hương rồi.

Thực chất, Lâm Dao Dao cùng hai người còn lại đã sớm xong cuộc họp. Khi bọn hắn chuẩn bị làm vài việc thì liền nghe được tin Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết lại ra chiến đài để đánh nhau.

Mà trong lúc Thiên Vân nhờ Băng Linh hóa giải kiếm ý của Tiêu Nhận Tuyết, cả ba người đã và đang ở một góc chứng kiến tất cả.

Cả đám người cứ ngỡ Thiên Vân sẽ thua vì tu vi cách biệt, không ngờ hắn lại còn có chiêu này, nếu không phải nàng kịp thời ra tay ngăn chặn, chỉ sợ quyền của Thiên Vân đã ảnh hưởng tới Tiêu Nhận Tuyết.



- Bá mẫu, ý ngài là tuyết kỹ của Tiểu Vân, mạnh hơn kiếm chiêu của con?

Tiêu Nhận Tuyết có chút bất ngờ nhìn về phía Lâm Dao Dao, dù nàng lúc đó cũng chỉ dùng tới ba thành thực lực, nhưng nếu nói về sự cách biệt tu vi thì người thua là Thiên Vân mới phải.

Lâm Dao Dao liền thả tai Thiên Vân ra, kệ cho hắn còn đang ôm một bên tai đau đớn, còn Băng Linh thì đang bay bên cạnh an ủi, liền nhẹ nhàng giải thích cho Tiêu Nhận Tuyết:

- Tuyết Nhi, dù kiếm kỹ của con rất mạnh. Nhưng sức mạnh của Vân Nhi cùng với Thiên Địa Hóa Linh lại hơn một chút. Nếu lúc đó bá mẫu không dùng Thần Văn để bảo vệ sau đó làm tiêu biến lực lượng còn sót lại, chỉ sợ con đã b·ị t·hương tổn vài chỗ.

- Tất nhiên lượng thương tổn cũng không phải là nặng nề, nhưng dù sao con cũng là nữ nhi của bạn ta, ta làm sao có thể nhìn con b·ị t·hương được.

Tiêu Nhận Tuyết nghe vậy thì cũng liền nhận ra bản thân đã thua trong trận đánh này, dù nàng vẫn còn có thể tiếp tục chiến còn Thiên Vân có vẻ như đã rất mệt mỏi nhưng cả hai đã ước định, đòn cuối phân thắng thua và nàng đã thua.

Thiên Vân lại đang giả vờ đau tai, dù sao hắn cũng là tu sĩ Tiên Vương, thể tu cũng có cấp bậc Tiên Tôn đỉnh phong, chút đau đớn này không là gì cả. Hắn liền nghe được âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên:

“Ting, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ: Chiến thắng Tiêu Nhận Tuyết.

Phần thường: độ hào cảm +10.

Độ hào cảm hiện tại: 80”

“Do độ hào cảm của Tiêu Nhận Tuyết đạt 80 điểm, ký chủ nhận được một món quà: Kiếm quyết: Sát Hồn Kiếm. Đánh giá: Thánh cấp công pháp đỉnh cấp”

Âm thanh không ngừng vang lên của hệ thống khiến cho Thiên Vân cảm thấy khá vui mừng.

Sát Ma Kiếm, một môn kiếm quyết chuyên để khắc những tên chuyên tu về thể tu. Đòn kiếm này không cắt vào da thịt mà là trực tiếp đánh vào linh hồn. Với những kẻ chỉ tu thể mà linh hồn yếu ớt. Đây chính là một đòn đánh chí mạng.

- Con vui vẻ cái gì? Còn không mau xin lỗi Tuyết Nhi.

Binh!

Một âm thanh khá “nhẹ nhàng” nguyên nhân cũng là do Thiên Thừa Ân cốc vào đầu Thiên Vân một cái, mặt tỏ vẻ hung dữ, trứng hắn một cái sau đó cứ liếc sang phía Tiêu Nhận Tuyết, ý muốn nói Thiên Vân mau xin lỗi đi.

Không biết vì sao thường ngày bản thân mình lại được mọi người quan tâm, nay lại như con ghẻ. Thiên Vân cũng đành cúi đầu chịu thua, có lẽ đây là tình trạng “dẫn người yêu về nhà, tôi từ con ruột thành con ghẻ lúc nào không hay” đi.

- Xin lỗi Nhận Tuyết, là do ta không đúng. Đã ra tay với nàng.

Thiên Vân cúi người rất thấp, tỏ vẻ vô cùng “ân hận” vì việc hắn đã làm. Tiêu Nhận Tuyết thấy vậy thì có chút không biết nói gì, cuối cùng cũng cười nhẹ một tiếng rồi đáp lại:



- Không… dù sao một phần nguyên nhân cũng là… do ta. Tiểu Vân cũng không có lỗi nào cả.

Dù Tiêu Nhận Tuyết muốn nói rằng Thiên Vân không hề có lỗi, nhưng Thiên Thừa Ân vẫn thầm đánh nhẹ vào lưng Thiên Vân, truyền âm nói:

“Lập tức xin lỗi cô nương người ta lần nữa, đừng để người ta nhận lỗi thay mình.”

“Hể?”

Nghe được lời này, Thiên Vân càng hoang mang hơn, hắn còn chưa có tiếc tục nói gì, thì một âm thanh nam tử vang lên.

- Ha ha, Ân ca, Dao tỷ, dù sao bọn trẻ cũng chỉ đang đối kháng. Không cần phải làm quá lên. Với lại cuộc chiến này phải có sự đồng ý của hai bên mới có thể bắt đầu, cũng đâu thể trách hắn. Thôi thì chúng ta cứ bỏ qua, để bọn trẻ tự nói với nhau.

Người lên tiếng cứu thế không ai khác là Tiêu Mục, thúc thúc của Tiêu Nhận Tuyết. Hắn dù sao cũng hiểu rõ tính cách của Tiêu Nhận Tuyết, với cả nhớ những lời nàng nói trước khi đến đây, sao lại không rõ lý do trận đấu được chứ.

Thêm cả, theo quan điểm của hắn, nên để cả hai đứa trẻ tự giải quyết, còn tốt hơn là người lớn bọn họ ra tay.

- Đúng vậy bá mẫu, bá phụ, một phần nguyên do cũng là ở Nhận Tuyết. Có thể tha cho Tiểu Vân được không?

Nghe lời cả hai người nói vậy, vợ chồng Thiên Thừa Ân cùng Lâm Dao Dao cũng tạm bỏ qua chuyện này, sau đó căn dặn cả hai người một lúc rồi rời đi.

Trong lời căn dặn, ý chỉ “Không được đánh nhau nữa” hiện lên rất rõ ràng, cả Thiên Vân cùng Tiêu Nhận Tuyết đề rõ, nếu hai bọn họ muốn đánh tiếp, người ra tay trước không phải một trong hai, mà là phụ mẫu của Thiên Vân.

Ba người lớn rời đi, hai người lại tiếp tục đi với nhau, Thiên Vân có thể quan sát được từ ánh mắt Tiêu Nhận Tuyết một sự ưu sầu.

- Nàng sao vậy? Có gì không ổn sao?

Thiên Vân liền lo lắng hỏi, Tiêu Nhận Tuyết nghe vậy thì ngập ngừng một chút, sau đó liền nhẹ giọng nói:

- Gia đình của ngươi thật tốt…

Thiên Vân vốn không phải kẻ ngốc, cộng thêm việc hắn biết chút ít trong gia đình của Tiêu Nhận Tuyết. Nàng đã mất đi mẫu thân khi còn nhỏ tuổi. Thấy cảnh lúc nãy, có lẽ đã khiến nàng nhớ về ngày xưa đi.

- Yên tâm, dù sao đây cũng là gia đình của nàng. Đừng quên, ta là vị hôn thê của nàng, sau này lại là phu quân của nàng mà… Đúng không?

Tiêu Nhận Tuyết khá bất ngờ với câu nói của Thiên Vân, nếu là lúc trước thì nàng sẽ không trả lời, còn hiện tại, khi độ hào cảm đạt 80, nàng cũng đã mở lòng hơn, liền gật đầu.

- Đúng vậy.

Dù nàng nói rất nhỏ, nhưng Thiên Vân có thể nghe rõ. Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống lại vang lên:

“Độ hảo cảm của Tiêu Nhận Tuyết +3. Độ hàm cảm hiện tại: 83.”

--Hết chương 44--