Chương 3: Khảo Nghiệm
- Vậy từ nay trở đi, ta sẽ sống với thân phận là Thiên Vân, công tử của Thiên gia.
Sau khi ngẫm lại những lời mà linh hồn của Thiên Vân đã nói, Kiệt cũng dần hiểu chút ít về tình trạng của bản thân lúc này. Có vẻ như kiếp này của hắn sẽ gặp không ít phong ba bão táp đây.
- Vậy hiện tại ta đang ở đâu nhỉ? Sao mọi thứ lại tối đen như mực thế này…
Kết thúc dòng suy nghĩ, đập vào mắt Thiên Vân không phải là căn phòng cổ xưa đơn sơ như trước mà là một mảng không gian cực kỳ rộng lớn thệm chí là vô tận, không có điểm kết thúc. Khắp nơi chỉ tồn tại duy nhất một màu đen, không tồn tại bất kì tia sáng nào ở xung quanh đây cả. Điều kì lạ là hắn vẫn có thể quan sát được xung quanh, và bản thân hắn như đang trong trạng thái linh hồn bay lơ lửng trong chiều không gian ấy một cách vô thức, không thể tự chủ.
- Không lẽ… đây chính là tiềm thức của ta!
Đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra đối với bản thân mình, Thiên Vân liền cảm ứng được sâu trong bóng tối vô tận ấy, chợt có một ánh hào quang xuất hiện, nhưng ánh hào quang ấy ngay lập tức xoay tròn một cách mạnh bạo, không ngừng tạo ra một loại năng lượng khiến cho hắn cảm thấy một thứ gì đó vô cùng khủng bố chuẩn bị xuất hiện, thứ này có thừa khả năng diệt đi linh hồn hắn lúc này.
- Cái quái gì thế…
Còn chưa kịp nói xong, linh hồn của Thiên Vân liền bị luồng xoáy ấy hút vào. Dù cố gắng phản kháng, nhưng dưới sức hút cường đại ấy, mọi sự cố gắng đều là vô nghĩa, như bỏ muối vào biển vậy. Chỉ trong tích tắc, linh hồn hắn liền bị kéo vào bên trong đó.
Choáng váng một chút, Thiên Vân phát giác ra mọi thứ xung quanh hắn bắt đầu có sự thay đổi rõ rệt, hắc ám tưởng như vô tận cũng dần tan biến, thay vào đó chính là một mảnh vũ trụ rộng lớn… Hay đúng hơn là một Hỗn Độn, thời gian, không gian, sự sống, t·ử v·ong, tất cả mọi thứ dường như đều bị nuốt chửng bởi vùng không gian này.
Vô cùng thần bí mà lại không kém phần hùng vĩ. Là thứ mà khoa học kiếp trước cũng chưa chắc giải thích được…
Đó là suy nghĩ của Thiên Vân dành cho khung cảnh trước mắt hắn.
Trước sự vĩ đại ấy, linh hồn vô hình của Thiên Vân ở trong chốn Hỗn Độn mênh mông này, liền vô cùng bé nhỏ, như thể một con kiến nằm trên Trái Đất vậy. Nhỏ bé, vô hình, không đáng để tâm.
Rầm!! Rầm!!!
Trong lúc Thiên Vân còn đang quan sát mọi thứ ở chốn Hỗn Độn này thì bên trong vùng hư không mênh mông vô bờ ấy liền xuất hiện vô số âm thanh to lớn. Khi linh hồn của hắn phát giác mọi thứ và quay lại nhìn thì trong nháy mắt tiếp theo, một loại cảm giác run sợ chợt bùng lên trong nội tâm khiến cho bản thân hắn cũng phải run lên vì sợ hãi.
Thứ xuất hiện trong con ngươi hắn lúc này không còn là một khoảng không vô tận nhưng trống rỗng nữa, một chùm sáng nhỏ với vô số màu sắc đang bay lại chỗ hắn một cách vô cùng nhanh chóng, dù vẫn đang ở rất xa nhưng bản thân Thiên Vân lại cảm thấy một loại áp lực khủng kh·iếp đang hướng về bản thân mình.
Xui xẻo thay, có vẻ như mục tiêu của chùm sáng ấy chính là bản thân Thiên Vân, khi ở xa đã cảm thấy áp lực vô hình. Cho đến khi bản thân hắn bị những thứ ánh sáng ấy chạm vào, linh hồn Thiên Vân bị chấn động kịch liệt, đầu hắn không ngừng xuất hiện lên những cổ ngữ…
- Bên trong Hỗn Độn, sinh ra thần ma…
- Lấy thần hồn dẫn dắt, khiến Thần ma chuyển động…
- Lấy thể kiềm chế, chứa đựng sức mạnh …
- Lấy linh ma chiến, sở dụng sức mạnh…
- Hỗn Độn thay đổi, vạn tộc đổi thay…
Những từ ngữ ấy như viên thiên thạch khổng lồ, không ngừng đánh vào linh hồn của Thiên Vân, từng đợt luân phiên nhau không ngừng nghỉ, khiến cho linh hồn của hắn phải hứng chịu cơn đau dữ dội, sống không bằng c·hết.
Thời gian mới chỉ kéo dài vài giây, nhưng trong sâu thẳm linh hồn Thiên Vân, hắn cảm thấy như vài chục, thậm chí vài trăm năm đã trôi qua… Sự đau đớn ấy không thể diễn tả bằng lời ấy làm khiến hắn có cảm giác như c·hết đi sống lại vô số lần.
Trong chốn hỗn độn to lớn ấy, chỉ có một linh hồn bé nhỏ đang không ngừng chịu áp lực, chèn ép bởi từng đợt sức mạnh từ xung quanh đánh vào, lúc này nếu như linh hồn của Thiên Vân có thể biểu đạt được cảm xúc thì mặt hắn đã trở nên trắng bệch, trong mắt chỉ có sự sợ hãi tột độ.
Bởi cảm giác từ lúc bị thứ ánh sáng kì lạ đó gây nên, quá mức chân thật. Thậm chí, nỗi thống khổ mà linh hồn hắn phải chịu còn đau đớn gấp trăm vạn lần so với nỗi đau xác thịt, lại càng không thể phát tiết ra ngoài, thứ đang chờ đợi hắn trước mắt, chính là c·ái c·hết đau đớn không có điểm dừng.
Từng giây từng phút qua đi, linh hồn của Thiên Vân càng thêm yếu ớt, hắn không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu, sinh mệnh hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu lần kiểu này nữa. Trước bao nhiêu áp lực từ những dòng ánh sáng như những ngôi sao băng ấy, linh hồn hắn càng trở yếu ớt hơn hẳn. Nếu có ai ở ngoài quan sát thì thấy được cơ thể hắn đang dần lạnh lẽo, nhịp tim chậm dần, chậm dần… Đây chính là dấu hiệu của người sắp c·hết.
Bản thân Thiên Vân cảm thấy cực kì đau đớn và mệt mỏi, hắn biết chỉ cần chính mình buông thả thì mọi chuyện sẽ kết thúc, cơn đau này cũng sẽ tan biến.
Tuy nhiên, điều đó đồng nghĩa với việc hắn từ bỏ cơ hội sống ở kiếp này.
Từ bỏ hệ thống và hy vọng của những người trong gia tộc này.
Hắn có thể bỏ cuộc sao?
Có thể cam tâm cứ thế mà c·hết sao?
Không! Không thể nào!!!
Cho dù là thiên vương lão tử xuống đây, cũng không thể khiến cho Thiên Vân đầu hàng trước số mệnh. Ở kiếp trước, hắn không phải đã trải qua vô vàn khó khăn mới có thể đạt được thành công sao. Không phải kiếp trước hắn cũng chỉ là một người dân bình thường, không có chút bối cảnh nào, phải nhờ cố gắng vào sinh ra tử mới có thể xây dựng cơ nghiệp hùng vĩ như vậy sao!
Vậy mà ở kiếp này, một chút khó khăn như vậy liền khiến cho hắn nản lòng.
Tại cái thế giới này, hắn có gần như tất cả, địa vị, tiền tài, gia đình… hiện tại hắn chỉ cần thành công, mọi thứ sau này chắc chắn không thể khiến hắn lùi bước.
Tôn nghiêm của một kẻ chuyển sinh không cho phép hắn bỏ cuộc tại đây. Hắn phải sống, không được phép ra đi sớm như vậy.
Hắn cắn chặt răng, tay nắm lại mạnh mẽ, nếu đây là thể xác thì móng tay hắn có lẽ đã đâm mạnh vào trong da thịt khiến cho chảy máu, nhưng may mắn đây lại là linh hồn, mọi thứ dừng như chỉ là ý chí quyết tâm, không sợ hãi, không bỏ cuộc của hắn.
Không biết qua bao lâu, bị vô số ánh sáng trông như thiên thạch t·ấn c·ông vào người, linh hồn của Thiên Vân cũng dần trở nên nhạt nhòa, ý thức cũng dần tan rã, nhưng hắn vẫn cố gắng chống chịu, khiến cho bản thân phải trở nên tỉnh táo.
Chín mươi chín lần…
Sau chín mươi chín ngôi sao giáng xuống cơ thể, Thiên Vân liền cảm thấy có một sự thay đổi vô cùng lớn trong chính bản thân hắn.
Đúng vậy, kỳ tích đã xảy ra.
Như hài lòng với biểu hiện kiên cường của hắn, ngôi sao thứ một trăm cũng xuất thế sau đó liền hướng về cơ thể của Thiên Vân mà tới. Khác với những lần trước, bởi Thiên Vân không cảm nhận được một chút sức mạnh nào tạo nên áp lực lên linh hồn hắn cả, ngược lại thứ ánh sáng ấy còn như một loại thánh dược nào đó đang gần như chữa trị hoàn toàn linh hồn yếu đuối của Thiên Vân.
Bừng tỉnh trước mọi thứ, Thiên Vân cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sự đau đớn của hắn cũng dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác như được trọng sinh vậy. Hắn cảm thấy linh hồn, cơ thể mình như được thăng hoa, đạt được một loại sức mạnh thần kì nào đó. Nếu so với kiếp trước, hắn hiện còn mạnh gấp một trăm ngàn lần.
Đây là điều mà hắn ở kiếp trước không bao giờ có thể mường tượng được bản thân sẽ trở nên như bây giờ.
- [Hỗn Độn Thiên Kinh] thật đúng là đáng sợ.
Thiên Vân trong lòng cảm thán một lần nữa, chỉ mới nhận khảo nghiệm của nó mà lại đáng sợ đến như vậy. Linh hồn của hắn xém nữa bị hủy diệt hoàn toàn. Phải biết dù hắn lúc này mới sáu tuổi, nhưng với căn cơ từ lúc sinh ra cộng thêm những thiên tài địa bảo mà hắn từng sử dụng, linh hồn của hắn lại không hề yếu.
Thế mà…
Bên trong viện tu luyện, hai đôi mắt đang khép chặt của Thiên Vân cũng dần hé mở, tuy rằng gương mặt của hắn trắng bệch nhưng sự hưng phấn lại không thể che dấu nổi.
Hắn, cuối cùng cũng thành công tu luyện [Hỗn Độn Thiên Kinh] tầng đầu tiên.
--Hết chương 3--