Chương 2: Quà Lễ Bao
Thiên Vân liên tục nghe được những âm thanh lạnh lùng của máy móc, âm thanh ấy không vang lên bên tai mà trực tiếp xuất hiện trong tâm thức hắn. Từng dòng thông báo ấy khiến cho Thiên Vân liền không nhanh chóng chú ý tới món quà lễ bao. Dù hiện tại có nhiều thứ hắn còn không rõ, nhưng đối diện với việc bản thân sắp c·hết, ưu tiên trước mắt chính là tìm cách giữ mạng.
- Làm thế nào để sử dụng gói quà lễ bao?
“Chỉ cần ký chủ có ý niệm mở gói quà lễ bao thì hệ thống sẽ lập tức thực hiện yêu cầu. Kể cả những công năng sau này của hệ thống cũng chỉ cầu sử dụng ý niệm, không cần nói ra để tránh kẻ khác nghe thấy.”
Vẫn là loại âm thanh máy móc ấy, lạnh lùng vô cảm, nếu được lựa chọn Thiên Vân hắn lại thích giọng nói của nữ nhân, không dù là một sinh linh có cảm xúc thì cũng tốt hơn là một cái máy móc không có cảm xúc.
- Heiz, có hệ thống là tốt rồi, ta cần gì phải phàn nàn chứ…
Thở dài một tiếng, trong đầu hắn liền có suy nghĩ: “Mở gói quà lễ bao!”
“Kí chủ xác nhận muốn sử dụng gói quà lễ bao” Âm thanh ấy lần nữa xuất hiện.
- Đúng vậy.
“Đã xác nhận yêu cầu mở [Gói Lễ Bao].”
“Ting, chúc mừng kí chủ mở ra [Hỗn Đồn Thiên Kinh] (tàn quyển) Thẻ triệu hoán nhân vật (cấp cao) Thẻ thông tin: tình báo thiên kiêu x2.”
“Vật phẩm sẽ được đưa vào không gian túi của hệ thống.”
Hàng loạt thông báo xuất hiện, thứ mà Thiên Vân để ý nhất có lẽ là [Hỗn Độn Thiên Kinh] (tàn quyển)… Bởi công pháp mà hắn đang tu luyện chính là [Hỗn Độn Thiên Kinh] một trong những công pháp có truyền thừa lâu đời nhất trong gia tộc này.
Theo như ký ức của chủ nhân cũ cơ thể này, [Hỗn Độn Thiên Kinh] dù được coi là công pháp truyền thừa lâu đời, nhưng nó lại không phải là công pháp dễ dàng tu luyện. Hơn cả vạn năm nay, số người tu luyện công pháp này trong số những để tử của Thiên gia chỉ có vỏn vẹn mười người, tuy nhiên số người tu luyện thành công lại chưa có một ai.
Còn bản thân Thiên Vân, lại là người thứ mười một. Sau khi tu luyện, nếu nói hắn thành công thì tất nhiên là không đúng. Bởi chủ nhân cũ của cơ thể này đ·ã c·hết, hiện là do linh hồn của Kiệt nhập vào đây.
Vậy cho nên, xét tới thời điểm hiện tịa, chưa có bất kì ai trong gia tộc dám khẳng định công pháp này là hoàn chỉnh hay thiếu khuyết… bởi những ai không sở hữu Vô đều không thể nhìn thấy những dòng chữ trong công pháp này. Còn những người tu luyện trước kia đều đ·ã c·hết.
- Thật là xui xẻo, nếu không phải ta mạng lớn, có khi cũng c·hết luôn rồi. Nhưng sinh mệnh hiện tại của ta chỉ còn 50 phút hơn nữa là kết thúc, làm sao để ta tiếp tục sống đây.
“Để ký chủ tiếp tục tồn tại, hiện chỉ còn 1 cách duy nhất.”
Nghe được âm thanh này, Thiên Vân liền mỏi mắt mong chờ. Hệ thống yêu cầu hắn mở gói quà lễ bao, có nghĩa là hệ thống sẽ không tuyệt đường sống của hắn. Và có lẽ đây chính là cách duy nhất của hắn.
- Cách đó là gì, mau nói cho ta.
“Cách duy nhất chính là kí chủ phải tiếp tục tu luyện [Hỗn Độn Thiên Kinh] và phải thành công để nó công nhận kí chủ là chủ. Nếu thành công, kí chủ không những có thể sống tiếp, mà căn cơ của kí chủ sẽ càng thêm vững chắc, giúp con đường tu luyện sau này và chiến lực của kí chủ càng thêm mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, thất bại đồng nghĩa với c·ái c·hết.”
“Kí chủ có xác nhận tu luyện [Hỗn Độn Thiên Kinh]?”
Trước câu trả lời và câu hỏi lạnh lùng của hệ thống, Thiên Vân cảm thấy có chút áp lực, bởi nếu thất bại, hắn chắc chắn sẽ c·hết.
Tuy nhiên khi suy nghĩ lại, bản thân hắn dù sao cũng đã trải qua sinh tử một lần. Hiện có cơ hội sống ở thế giới mới, không lẽ chút khó khăn này có thể khiến hắn lùi bước sao.
Không! Không bao giờ!
Kiếp trước dù hắn có cuộc sống xa hoa nhưng lại không phải cuộc sống hắn mong muốn. Bởi từ nhỏ hắn đã là cô nhi, nếu không phải vì cố gắng nên mới có thạnh tựu rồi c·hết vì t·ai n·ạn. Còn kiếp này từ ký ức của nguyên chủ hắn biết rằng bản thân có cha mẹ, thậm chí còn là một gia đình hạnh phúc.
Cuộc sống đỉnh cao, thiên phú tu luyện yêu nghiệt, trường sinh. Cớ sao không làm!
Vì vậy, hắn chắc chắn phải sống, hắn phải thành công, cho dù có có gian khổ hay đau đớn thế nào, hắn cũng phải trở thành một sự tồn tại đáng giá.
Không nói nhiều, Thiên Vân liền gật đầu cùng với một nụ cười trên môi. Dù lo lắng, nhưng hắn vẫn tin tưởng mình sẽ thành công.
“[Hỗn Độn Thiên Kinh] tàn quyển bắt đầu được truyền thụ…”
“Quá trình truyền thụ 0,1%… 0,2%…
Do công pháp phản kháng, quá trình truyền thụ tạm ngưng…
Tiếp tục, 0,3%… 0,4%… 0,7%…”
Liên tục những bảng thông báo lẫn âm thanh lạnh lùng vang lên trong đầu Thiên Vân, nhưng hắn lại không mấy quan tâm. Bởi hiện tại, đầu hắn đang có cảm giác như bị thứ gì đó kéo đi. Hắn dần cảm thấy mất đi sự liên kiết giữa linh hồn và cơ thể hiện tại.
---
Ở bên ngoài, những người đang dùng thần thức của bản thân để thăm dò động tĩnh của Thiên Vân thì cảm thấy ngạc nhiên vì bọn họ cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn đang muốn đem thần thức của họ vứt ra ngoài, khiến cho dù có là Thần Vương cảnh cũng không thể dò xét bên trong.
- Không thể nào, tiểu tử này vậy mà vẫn có thể tiếp tục tu luyện, không lẽ nó đã thành công rồi sao.
Một vị cường giả trông trẻ tuổi hơn những người xung quanh lên tiếng.
- Nếu thực sự thành, tại sao tử khí vẫn bám theo xung quanh hắn… nếu như ta không nhầm, Vân Nhi chỉ còn gần 50 phút nữa là kết thúc…
- Không thể nào, Vân Nhi lúc sinh ra đã có thiên địa dị tượng, làm sao nó có thể thất bại được chứ… Nó chắc chắn sẽ thành công, dù gì,…
Giọng nói này lại là từ một nữ nhân, xinh đẹp đã không còn là từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của nàng, có khi đó còn lại là một từ ngữ sỉ nhục điều đó. Nhưng vị nữ tử ấy hiện lại đang cực kì đau khổ, nàng có cảm giác như bản thân sắp đánh mất cốt nhục của chính mình.
- Dao Nhi, nàng yên tâm, con trai chúng ta không phải là người dễ dàng gục ngã. Ta chắc chắn nó sẽ thành công.
Người lên tiếng lúc này chính là một nam tử khôi ngô tuấn tú, nhan sắc của người đàn ông này có phần giống với Thiên Vân, nhưng ánh mắt sắc bén và khí chất dày dặn hơn hắn rất nhiều. Nếu Thiên Vân ở đây, hắn sẽ nhận ra đây là phụ thân hắn, Thiên Thừa Ân. Còn vị nữ tử kia là mẫu thân hắn, Lâm Dao Dao.
---
- Này tỉnh lại đi, này này, ngươi còn tính ngủ tới bao giờ?
Bốp… bốp…
Đang say giấc ngủ, Kiệt bỗng bị tên nào đó đánh thức mà không phải là cách bình thường, tên đó đang tát hắn, thậm chí còn đang tận hưởng nữa chứ.
- Tên c·hết tiệt nào dám tát ta!!!
Kiệt luống cuống mở mắt liền trở nên bất ngờ, bởi thứ đập vào mắt hắn là chính bản thân hắn. Không, nói đúng hơn là Thiên Vân hay gọi hắn là linh hồn của Thiên Vân.
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh. Ngươi biết ta chờ ngươi bao lâu không?
Thiên Vân lại một lần nữa lên tiếng. Khi Kiệt hoàn toàn tỉnh táo, thì hắn lại vô cùng bất ngờ. Không phải vì trước mặt hắn là thân ảnh Thiên Vân trong kí ức của hắn, mà là không gian xung quanh lúc này lại lại như một vũ trụ rộng lớn chỉ độc một một màu đen tối, giống như mảnh trời mà hắn nhìn thấy khi ở thành phố. Không một chút ánh sáng nào cả!
- Nhìn thật cuốn hút đúng không? Lúc đầu ta nhìn thấy thứ này cũng vô cùng bất ngờ về điều đó. Ha ha, bản mặt của ngươi trông giống hệt ta lúc đó. May mắn không có ai ở đây, không thì lại cười c·hết hai chúng ta. Ha ha ha…
Âm thanh trầm ấm nhưng lại vô cùng sắc bén ấy khiến cho Kiệt bừng tỉnh, hắn không biết vì sao bản thân lại bị đưa vào không gian kì lạ này. Và vì sao bản thân mình lại có cảm giác nhẹ nhàng như vậy.
Khoan, dừng khoảng là hai giây… Hắn vậy mà, trở nên cực kỳ mờ ảo, kể cả tên nam tử trước mắt cũng giống như vậy. Rốt cuộc là vì sao?
- Người không biết đây là đâu sao?
Tên nam tử trả lời.
- Đúng thế.
Kiệt đáp lại.
- Ân, vậy ngươi biết ta là ai sao?
- Đúng vậy.
- Này này, ngươi có thể trở nên có chút hứng thú hơn được không, dù gì cơ thể hiện tại mà ngươi đang trú ngụ cũng là của ta đấy. Ngươi ít nhất có thể tôn trọng người đã mất được không?
Thiên Vân lên tiếng, giọng hắn có vẻ là đang cảm thấy ủy khuất, nhưng trên mặt hắn vẫn nở một nụ cười hài lòng.;
- Hmm, như lời ngươi nói, vậy theo như trong các cuốn tiểu thuyết mà ta đọc được trên mạng, không lẽ ngươi lại chính là tâm ma của cơ thể này.
Kiệt nhanh chóng hỏi, theo như trên mạng. Thường những cơ thể mà nhân vật chính chiếm được khi xuyên thường mang một loại tâm ma liên quan tới ý niệm chưa hoàn thành của chủ nhân cũ cơ thể. Mà thường loại tâm ma đó cũng không quá rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện.
- Ngươi nói vậy có lẽ cũng đúng, nhưng có lẽ cũng sai… Nói chung ta là một phần của ngươi, tất nhiên ta cũng không có nguy hại gì đối với ngươi. Vì dù sao, việc mà chỉ cần một mình ta làm cũng đã kết thúc, còn bây giờ, mọi chuyện đều là do ngươi phải làm à không phải, do chúng ta phải làm…
Thiên Vân nói một hồi, thấy Kiệt có vẻ khó hiểu thì cũng bó tay. Dù sao Kiệt cũng đến từ thời đại không linh khí để tu luyện hay gì đó liên quan. Cùng lắm cũng chỉ có vài cái luyện võ tăng cường cơ thể mà thôi, làm sao hắn có thể hiểu hết được.
- Chậc, dù sao bản thân ta cũng không có quá nhiều thời gian… Nói sao nhỉ, hmm, …
Vuốt cằm một lúc, Thiên Vân liền cười to mà nói:
- Nói tóm lại, ta chờ ngày này lâu lắm rồi, chào mừng ngươi đến với thế giới này… Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, ngược lại còn giúp ngươi nữa. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể đối tốt với mọi người trong gia tộc và cố gắng đừng phụ lòng của họ… Thời gian tồn tại của ta cũng sắp hết rồi, Kiệt à không Thiên Vân, chúc ngươi sớm ngày đạt đỉnh ở thế giới này…
--Hết chương 2--