Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Dạ

Chương 20 : Đụng độ !




Chương 20 : Đụng độ !

" Haha trốn được kì nghỉ lại vẫn dám vác thây đi học ? Chẳng lẽ là hắn nghĩ ở trong trường không ai dám đánh hắn sao ? Cái này cũng ngu ngốc quá rồi ? Còn học sinh xuất sắc nữa chứ . C·hết cười ! Haha ! "

" Haha ! Cả mày nữa Trung Hiếu suốt ngày cùng thứ mặt hàng rác rưởi này đi chung không sợ cũng bị liên lụy tới sao ? "

Lớp học vài người thường hay lấy Thiên Dạ làm trò cười thấy hắn đi học thì cùng nhau trào phúng cười lạnh giọng nói chứa đầy sự khinh miệt .

" Trung Hiếu là bạn học nên tôi mới khuyên cậu 1 tiếng lấy điều kiện của nhà cậu chỉ có thể thông qua học tập để cải biến vận mệnh . Cùng thứ mặt hàng như Thiên Dạ đi chung chỉ khiến cho tương lai của cậu bị vùi dập . "

Ngồi cạnh Trung Hiếu nữ sinh tóc dài thẳng nãy giờ vẫn im lặng thản nhiên cất tiếng .

"Linh Nhi lời này cậu sai rồi thành tích học tập của Thiên Dạ vẫn luôn rất tốt ... "

" Thành tích học tập tốt tính là cái gì ? Gia cảnh không có lại còn đắc tội Doãn Chí Bình thế mà vẫn ngang nhiên đi học chỉ có thể là não bị úng nước cùng loại người này chơi chung chỉ có một mình thằng ngu là cậu. " Nữ sinh khinh miệt cười đáp Trung Hiếu nhíu mày định phản bác nhưng hắn lại không tìm ra từ ngữ gì thích hợp .

" A ? Nãy giờ con ngu này đang lẩm bẩm gì vậy ? Là đang nói chuyện cùng chúng ta sao ? "

Thiên Dạ nãy giờ im lặng chỉ đơn giản là lười phản ứng thôi xúc phạm hắn thì không sao cả hắn chẳng quan tâm lắm cùng lắm chỉ là xem như tiếng ruồi muỗi vỗ cánh .

Nhưng Trung Hiếu là một trong số ít bạn bè của hắn Thiên Dạ không định ngồi nghe bạn mình bị sỉ nhục hẳn nhàn nhạt cất lời .

Trung Hiếu sững sờ Thiên Dạ hôm nay là uống lộn thuốc sao ? Nữ sinh tên Linh Nhi cũng thoáng sững sờ nhưng rất nhanh bị phẫn nộ xâm chiếm thằng bần cùng này lại có can đảm mắng mình .



" A ! Tốt lắm Thiên Dạ loại hạ đẳng như ngươi cũng dám mằng ta ? Xem ra là chưa ăn đòn đủ ! " Cô tức giận nói .

" Thiên Dạ mày bớt nóng Linh Nhi xem thường chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, nhịn đi ! "

Trung Hiếu lo lắng vỗ vai Thiên Dạ nói nhưng bỏ qua lời hắn Thiên Dạ quay đầu nghiệm mặt nhìn Linh Nhi .

" Ngươi tốt nhất nên im miệng nếu không ta không xác định đứa nào sẽ no đòn đâu . " Linh Nhi nếu là thường ngày nghe được câu này thì chắc chắn 100 % sẽ đùng đùng mắng lại .

Nhưng lúc này ánh mắt Thiên Dạ lại mang đến cho cô cảm giác kì lạ nếu phải miêu tả thì nó gói gọn trong hai từ " đáng sợ " khiến hô hấp của cô cũng cứng lại .

" Hừ cũng chỉ biết hù dọa con gái sau ngươi không đi tìm Doãn Chí Bình ấy! " Vuốt ngực Linh Nhi lấy lại bình tĩnh hừ 1 cái .

" Nói xong chưa ? Xong thì im đi đừng ảnh hưởng người khác . "

" Ngươi ! Hừ ta không cùng thứ đồ hạ đẳng chấp nhặt "



Sân thể thao vài nam sinh dáng người lực lưỡng đang chơi ném bóng không ngừng giao bóng qua lại thấp thoáng trong đó một thiếu niên da ngăm cao gầy đang chật vật né bóng chính là Trung Hiếu .

Trung Hiếu ban đầu không định chơi không vì lý do gì khác bởi vì nhóm chơi không phải ai khác mà chính là Doãn Chí Bình và lũ đàn em bình thường đều cực kì xem thường hắn .

Vừa rồi thiếu người nên vừa vặn cho gọi hắn vào . Bên cạnh có không ít nữ sinh đang xem bọn hắn chơi chốc chốc lại òa lên vì cú bắt bóng hay ghi điểm của lanh đẹp trai nào đó mà hoan hô . Nhưng dần dần Trung Hiếu nhận ra trận bóng này là một hồi t·ai n·ạn bởi vì hắn đang trở thành mục tiêu công kích chung của đội địch đồng đội thì lại hờ hững thậm chí có lúc lấy lý do chuyền bóng mà ném một cú thật mạnh vào hắn .



Doãn Chí Bình vỗ vỗ tay nhìn xem dáng vẻ chật vật của Trung Hiếu mà khoái chí cười .

Trung Hiếu phủi phủi bụi bặm trên người xuống khóe mắt thoáng nhìn qua chợt run cả người . Hắn thấy phía xa xa Thiên Dạ dáng vẻ lười nhác đang thong thả đến gần .

" Thiên Dạ đừng qua đây ! "

Trung Hiếu ra hiệu để Thiên Dạ đụng đến tránh đển khi đó bị bọn người Doãn Chí Bình dần cho một trận nhưng là đám người Doãn Chí Bình lúc này cũng đã nhìn thấy Thiên Dạ.

Cách Thiên không xa phía sau là Linh Nhi cũng đang đi tới một mặt đang nhìn trò vui .

Nhìn thấy Thiên Dạ vẻ mặt Doãn Chí Bình âm trầm xuống . Trong kì nghỉ hắn đã thuê một nhóm côn đồ đánh cho Thiên Dạ tàn phế lẽ ra giờ này hắn phải nằm liệt giường trong bệnh viện mới phải .

Nhưng bây giờ hắn vẫn tung tăng như chẳng có gì xảy ra .

Phía sau Thiên Dạ Linh Nhi đang nở nụ cười rất hiển nhiên vì cô đã nhìn thấy nhóm người Doãn Chí Bình, lại nhìn thấy Trung Hiếu dáng người chật vật nụ cười trên môi càng đậm .

Trong lòng cười lạnh khuôn mặt hài hước nhìn Thiên Dạ .

" Hắn giả vờ không thấy Doãn Chí Bình ? Định trốn sao ? Bỏ mặc bạn bè ? "



Trong suy nghĩ của cô Thiên Dạ nhìn thấy Doãn Chí Bình chỉ cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh giả vờ như không thấy định lảng đi hướng khác .

Nét mặt âm trầm của Doãn Chí Bình biến mất thay vào đó là 1 nụ cười bất cần đời phối hợp với dáng vẻ lãng tử của hắn chính là thần tượng trong lòng các nữ sinh . Hắn nheo mắt cầm lấy quả bóng lúc này Thiên Dạ cũng từ trên sân đi ngang qua .

" Thiên Dạ coi chừng ! "

Trung Hiếu kinh hãi thét lớn nhưng đã chậm quả bóng từ tay Doãn Chí Bình bay ra xoáy mạnh nhắm trúng đầu Thiên Dạ lao tới .

Thiên Dạ dường như không thấy quả bóng lao tới từ bên cạnh vẫn điềm nhiên bước .

Linh Nhi gần như bật cười thành tiếng cô chờ mong dáng vẻ Thiên Dạ khi bị quả bóng đập vào với cái cơ thể gầy yếu thiếu dinh dưỡng đó đảm bảo ăn một bóng sẽ ngất luôn .

Nhưng ngay khoảnh khắc quả bóng sắp đập vào đầu Thiên Dạ thì lại đột nhiên dừng lại hắn nhìn cũng không nhìn một bàn tay chụp lại .

“ Là của ngươi hả ? " Thiên Dạ nhìn chằm chằm Doãn Chí Bình hỏi .

Doãn Chí Bình thì khinh miệt cười mỉa gật đầu :

“ Là tao thì sao mày làm gì được tao ? "

“ Đã thích chơi ném bóng như vậy thì ta trả nó lại cho ngươi ! "

Thiên Dạ nhẹ nhàng tâng quả bóng lên sút về phía Doãn Chí Bình, chỉ hơi dùng lực một chút nhưng đủ cho một người bình thường gãy mũi .

Hắn không nhớ tên trước mắt là ai cũng không định nhớ dăm ba hạng ruồi muỗi nhưng không có nghĩa là hằn sẽ tha cho con côn trùng định cần lén mình .

" Hả ? Mày định ... "

Doãn Chí Bình còn chưa dứt lời quả bóng đã vượt qua khoảng cách gần 10m trong nháy mắt nện vào cằm hằn hất hằn ra sau vài mét rồi ngã lăn ra đất rằng mỗi lẫn lộn b·ất t·ỉnh nhân sự .