Chương 19 : Đi Học !
Không trả lời câu hỏi của Phương Anh Hà Linh sờ cắm suy tư .
" Có nên tìm 2 tiểu thư hỏi về chuyện này không ... ? "
" Ơ Bơ mình luôn ! "
" Cạch ! "
" Ồ ! 2 người tỉnh rồi ! Không sao chứ ? " cửa phòng mở ra Vân Tiên tiến vào cô bé quan tâm hỏi .
" Vân Tiên tiểu thư. Chúng tôi không sao ! " Hà Linh và Phương Anh đồng thanh rồi cúi chào .
" Đã nói bao lần rồi không cần chào hỏi gì đâu chúng ta gần như người 1 nhà rồi mà . Mà 2 người có cảm thấy sự khác biệt gì không ? "
" Khác biệt ? " Phương Anh nghi hoặc hỏi .
" Như vầy 2 người từ từ cảm nhận xem trong cơ thể có phải có 1 dòng năng lượng đang tuần hoàn không ? " Nghe Vân Tiên nói cả hai cẩn thận cảm nhận cơ thể mình .
" Thật sự có này ! " 10 giây sau Hà Linh kinh ngạc thốt lên Phương Anh cũng gật đầu đồng tình .
Trong cơ thể họ có một thứ gì đó đang vận chuyển tuần hoàn mọi ngóc ngách trên người họ hoàn toàn có thể nhận thấy dù là yếu ớt .
" Giờ thử tập trung vận chuyển nó vào tay phải rồi giải phóng ra xem . Như thể này này ! " Vân Tiên nói và giơ tay phải lên từ tay cô bé không khí bắt đầu lưu động tuôn trào rồi cuộn xoắn thành một cơn lốc nhỏ .
Hà Linh và Phương Anh liếc nhìn nhau, nhắm mắt lại cố dẫn dắt luồng năng lượng kia tập trung vào tay phải .
Nửa phút sau tay phải Hà Linh bốc lên 1 ngọn lửa đỏ nhỏ còn tay phải Phương Anh thì đất cát tuôn ra và rơi xuống nền .
" Oa ... ! " hai người lần lượt thốt lên kinh sợ họ biết từ giờ bản thân đã trở thành siêu năng lực gia .
Cảm giác hưng phấn mừng rỡ và 1 chút lo lắng nhỏ đan xen vào nhau .
" Được rồi ngày mai hai người dọn tới đây ở luôn đi ! "
" Để làm gì vậy tiểu thư ? "
" Tất nhiên là để dạy các cô cách dùng siêu năng lực của mình rồi ! Tôi và Vân Tiên có thể không phải là chuyên gia gì nhưng để chỉ sơ cách sử dụng cho hai cô vẫn hẳn là có thể dù sao cũng có chút kinh nghiệm . ”
" Chị ? " Vân Tiên quay lưng nhìn ra ngoài hành lang nơi giọng nói vừa phát ra trả lời giúp cô bé .
Kim Vân đã đứng đấy tự bao giờ .
" Vậy nên nếu có thể 2 người nên dọn đồ đến trong tối nay luôn đi . " Kim Vân bước vào phòng nói tiếp cố lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đột nhiên đơ người .
" Eh ? " Kim Vân đưa tay dụi mắt nhưng cảnh tượng bên ngoài cửa sổ vẫn không mất đi bởi vì nó cũng không phải ảo giác .
" Chị sao thế ? " Thấy hành động kỳ lạ của chị mình Vân Tiên lo lắng hỏi .
Không trả lời Kim Vân dùng tay chỉ ra ngoài cửa sổ .
Vân Tiên Hà Linh và Phương Anh nhìn theo hướng chỉ tay của cô rồi cả 3 cùng khựng người .
" Eh ?????????? "
Bên ngoài khung cửa sổ hàng anh đào vốn dĩ đã tàn phai từ lâu giờ đang nở rộ hơn nữa chúng lại không mang màu hồng đào vốn có của mình mà thuần sắc trắng ẩn hiện sau làn sương mờ ảo .
Nhưng không chỉ những cây anh đào ở đây mà toàn bộ những tán anh đào trong khuôn viên biệt thự Nhật Nguyệt đều trong tình trạng như vậy nở rực rỡ và trắng bạch thuần khiết .
…
" Thiên Dạ !!!!! " Phòng khách Thiên Dạ đang xem tấu hài thì tiếng thét lớn gọi tên mình khiến hắn nhức hết cả tai . Vừa ngoái tay vừa quay đầu nhìn về phía 4 cô gái mới xuất hiện hắn hỏi điềm nhiên hỏi :
" Có việc ? "
" Ngươi đã làm gì ? " Kim Vân thấy hẳn điềm nhiên như vậy thì hơi bực mình trực giác và kinh nghiệm vài ngày qua cho cô biết mọi việc kì lạ trong Nhật Nguyệt xảy ra đều liên quan tới tên tóc trắng trước mặt mình .
" Làm gì là làm gì ?”
" Còn hỏi ? Dám nói những chuyện này không phải do ngươi ? " Kim Vân chỉ tay ra thẳng bên ngoài nơi những tán anh đào không màu kia vẫn đang nở rộ .
" A cái này đẹp đúng không ? Chúng nó sẽ không bao giờ tàn đâu ! " bốn người thấy hắn thừa nhận thì nhún vai gương mặt như thể đang nói quả nhiên là ngươi .
" Vậy chuyện này rốt cục là sao ? " Vân Tiên hỏi.
" Tác dụng phụ của ma trận hội tụ năng lượng đó mà được tiếp thêm năng lượng sống nên những tán anh đào này sẽ liên tiếp mọc ra không ngừng ... "
" Ma trận hội tụ năng lượng ? Ngươi làm xong rồi ? "
" Yeah vừa xong khi nãy . ”
" Mà quên đi chuyện này đi ngươi có định tiếp tục đi học không ? " Nhận ra rằng tiếp tục câu chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu Kim Vân xen vào hỏi .
" Đi học ? "
" Đừng nói ngươi quên nhé ? Hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng rồi . " Nghe Thiên Dạ hỏi lại Kim Vân ngạc nhiên nói .
“…”
" Ngươi quên thật đấy à ???? "
…
Sớm hôm sau Thiên Dạ mặc đồng phục được Hà Linh chuẩn bị rồi đến trường . Cho tới khi thế giới này triệt triệt để để thức tỉnh hắn muốn tận hưởng bình thường lười biếng sinh hoạt chính vì thế cái thân phận hiện tại này tốt nhất vẫn nên duy trì .
Trường tư nhân cao trung Lê Quý Đôn nơi Thiên Dạ đang theo học là 1 trường học nổi tiếng đặc biệt là thu học phí rất cao học sinh ở nơi này không phải giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu một cô nhi nghèo khó như hắn thì không thể trả nổi học phí đắt đỏ này .
Thiên Dạ của trước đây có thể học ở nơi này đều là dựa vào nỗ lực học hành để giành lấy học bổng mà trang trải học phí bởi hắn biết học thật giỏi là con đường duy nhất có thể giúp bản thân vươn tới ngày mai .
Tuy nhiên như đã nói học sinh nơi này không giàu thì cũng thuộc dạng rất giàu toàn thể loại con ông cháu cha nhà mặt phố bố làm to nên căn bản thì không cần phải lo tương lai phía trước vì kiểu gì nó cũng là con đường trải sẵn .
Bởi vậy với bọn họ việc kết giao mở rộng quan hệ ngược lại là quan trọng nhất . Cũng vì thế nên loại học sinh có xuất thân nghèo khó như Thiên Dạ hoàn toàn bị bài xích và khinh thường nếu không muốn nói là trở thành mục tiêu b·ị b·ắt nạt .
" Thiên Dạ tao còn tưởng mày không đi học đây ! Sao hả v·ết t·hương tốt rồi chứ ? "
Ngồi sau lưng Thiên Dạ, là 1 thiếu niên cao gầy, cao hơn hắn cả nữa cái đầu, nước da ngăm rám nắng thấy Thiên Dạ vào chỗ thì cười rộ lên chào hỏi.
Thiên Dạ lục lại trí nhớ của mình 1 chút, thiếu niên này là Nguyễn Trung Hiếu, gần như là bạn bè duy nhất của hắn trong cao trung đệ nhất. Xét theo 1 nghĩa nào đó, cả hai bọn họ khá giống nhau, đều là trường hợp đặc biệt.
Nếu Thiên Dạ là dựa vào học lực để vào được cao trung Đệ Nhất thì Trung Hiếu là dựa vào quan hệ, gia cảnh hắn cũng chẳng giàu có gì, chẳng qua có họ hàng làm giáo viên trong trường nên kéo hắn vào đây học.
"Anh mày còn có thể b·ị t·hương sao? Thứ đồ chơi gì có thể làm b·ị t·hương tao?"
Thiên Dạ nửa đùa nửa thật trả lời, Trung Hiếu thoáng sững người 1 chút rồi cũng cười xòa gật đầu. Trước kì nghỉ, bởi vì vô tình làm trầy con xế yêu của Doãn Chí Bình - thủ lĩnh năm 3 của cao trung đệ nhất mà bị hắn h·ăm d·ọa sẽ gọi người đập Thiên Dạ tàn phế, tuy nhiên Trung Hiếu vì là bạn thân của Thiên Dạ nên cũng biết 1 ít chuyện, làm trầy xe chỉ là cái cớ, chẳng qua Doãn Chí Bình muốn dần Thiên Dạ vì hắn là hôn phu của Lâm Kim Vân.
Với ân oán của Thiên Dạ trước đây hắn cũng chẳng thèm để ý tới nhưng với điều kiện tiên quyết là đừng ai đui mù chọc tới bản thân dù sao mấy con ruồi muỗi lúc nào cũng vo ve trước mặt rất là đáng ghét
“ Ồ đây không phải Thiên Dạ sao ? Làm sao đi học rồi ? Tao tưởng mày b·ị đ·ánh tàn phế chứ hay ở nhà cả kỳ nghỉ không dám bước chân ra đường ? Haha !”