Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 53




Khi nghe tên Bách Thuân đặt cho hai cậu con trai sinh đôi của mình, Đông Trà tức đến đỏ cả mặt bắt anh ta phải đổi nghĩ tên con cho tử tế lại.

Chiếc gối sau lưng cô bay thẳng một đường tuyệt đẹp đáp thẳng vào mặt ông chồng mình " Lão Bách, em nói cho anh biết. Anh cẩn thận đặt lại tên con đi nhé. Không thì cút ra khỏi đây đi "

" Được rồi, được rồi anh sẽ đổi mà. Bớt giận, bớt giận" Bách Thuân nhanh tay đỡ lấy chiếc gối đang bay đến chỗ mình, anh mang chiếc gối ấy kê sau lưng vợ mình.

Đông Trà không ngờ lão chồng mình lại đặt tên con ngẫu hứng như vậy, làm cô nghe tới cũng phải bái phục " Em không ngờ anh lại đặt tên con là Bách Tuỳ và Bách Tiện thật đấy "

" Vậy đổi lại là Bách Tử Hiên và Bách Tử Huyên nhé?" Biết vợ mình giận rồi, Bách Thuân mới nắm lấy cái tay nhỏ của cô ấy mà xoa xoa, nhẹ giọng xoa dịu.

Lúc này Đông Trà mới có chút nguôi, cô còn không quên liếc yêu lão chồng mình một cái " Như vậy còn được"

Ở lại bệnh viện thêm mấy ngày nữa thì Đông Trà được trở về nhà, Bách Thuân cũng như lần trước đó dành thời gian ở nhà chuyên tâm chăm sóc cho vợ.

Sau lần sinh đôi một cặp con trai đó, Bách Thuân vẫn không bỏ cuộc, ngày ngày đểu lên công tác tư tưởng cho Đông Trà để cô sinh tiếp.

Anh ta còn thề thốt đây sẽ là lần cuối, nếu có xui thay vẫn là con trai thì anh cũng sẽ cam chịu.

Công cuộc lên tư tưởng đấy cũng phải mất tới 4 năm mới nhận được sự đồng ý của Đông Trà. Vậy là chị nhà ta lại có mang thêm một lần nữa vào một ngày mùa thu dịu mát.

Đông Trà mang thai vào đầu mùa thu nên dự sinh sẽ vào đầu mùa hạ năm sau đó. Trong thời gian này cô vẫn được chồng con mình chăm sóc một các tỉ mỉ chu đáo.

Thấm thoát thì thời gian cũng trôi qua, ngày Đông Trà phải vào phòng sinh kia cũng tới. Lần này trật vật qua mấy tiếng đồng hồ ròng rã, một tiểu công chúa như mong ước bấy lâu nay của Bách Thuân đã trào đời.

Cô bé con được đặt tên là Bách Vĩ Nghiên, mang theo biết bao nhiêu kì vọng tốt đẹp từ ba mẹ. Cô thiên kim được Bách Thuân nâng niu trên nay, chuyến này Đông Trà chắc có thêm tình địch nữa rồi đây.

Bách Vĩ Nghiên được thừa hưởng hết những nét đẹp từ ba mẹ, vừa sổ sữa thôi mà ngũ quan đã hiện rõ. Mũi cao, lông mi dài, môi nhỏ chúm chím. Đúng là không thể coi thường nhan sắc gia đình này.

Từ khi có em gái nhỏ ra đời, ba anh trai của cô bé nhỏ cũng rất bám em bé. Ra ngắm, vào cũng ngắm. Chỉ cần rảnh rỗi là có mặt tại phòng em gái nhỏ.

Giờ đối tượng cần chăm sóc trong nhà không còn chỉ riêng cô bé nhỏ mà vẫn còn một người nữa, chính là bà mẹ mới sinh Đông Trà.

Không nói chắc không ai biết Đông Trà làm mẹ của 4 đứa con khi mới 28 tuổi. Anh nhà ta cũng thật biết bào.

Đông Trà sau khi sinh xong cũng không phải cho con bú, tình hình giấc ngủ sau sinh của cô rất được đảm bảo. Cô sinh 4 đứa con xong còn trông sắc sảo, mặn mà hơn là thủa còn thiếu nữ.

Bách Thuân phải nói là chăm sóc cho vợ mình rất tốt, sợ cô sẽ trầm cảm sau sinh vì vóc dáng liền thuê người về cùng cô luyện tập, chế độ ăn uống cũng được đảm bảo.

Dinh thự Bách gia lúc này thật giống một trường mầm non thu nhỏ, chỗ nào cũng có tiếng trẻ con khóc nháo, không thì là những tiếng gọi tìm trẻ lạc.

Vẫn riêng một góc vườn hoa nào đó, cảnh vật vẫn như năm nào. Hoa hồng nở rộ muôn nơi, gió thổi đưa mùi hương dịu nhẹ làm xoa dịu tâm hồn con người.

Cảnh vật vẫn vậy, nhưng người thiếu nữ năm nào đã trở thành một người thiếu phụ đầy vẻ son sắc, không còn là nét trong trẻo ngây ngô như những năm tháng trước đây.

Mái tóc xoăn nhẹ nhàng được buông lơi, mặc cho những cơn gió làm lay động. Trong lòng cô đang ôm một cô bé con nhỏ nhắn, mũm mĩm trông như một bản sao hoàn hảo của cô vậy.

Đông Trà nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế tựa dưới mái đình nhỏ được phủ đầy hoa hồng, cô đang tận hưởng phút giây trà chiều yên bình ít ỏi khi không bị lão chồng và ba đứa con trai làm phiền.

Nhưng đoán chừng chỉ ít phút nữa thôi, bọn họ sẽ tới phá vỡ đi sự yên bình này của cô.

" Mami, mami…" Quả đúng không sai mà, tiếng mấy cậu con trai từ xa đanh gọi cô. Chưa thấy người nhưng đã thấy tiếng rồi.

Ba đứa, đứa nào đứa nấy đều trắng trẻo khôi ngô, như đúc từ một khuôn ra với ba tụi nó vậy. Cũng may con gái còn có nét giống cô, coi như an ủi được một chút.

Đi theo sau tụi nhỏ là chồng cô, mấy năm chăm vợ chăm con trên mái tóc người ấy cũng đã có điểm vài sợi bạc rồi, nhưng cái nhan sắc kia lại như bị thời gian bỏ quên, vẫn điển trai như ngày nào.

Nụ cười hạnh phúc nở sẵn trên môi Đông Trà, đây chính là gia đình nhỏ mà cô luôn mong muốn. Nhưng đây chỉ là mặt nổi của gia đình nhỏ êm ấm, còn phần chìm lặng, cô vẫn cùng chồng mình xử lý vài việc không đáng có phát sinh.