Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu

Chương 52




Tới khi nửa đêm, cánh cửa phòng ngủ khẽ hé mở, một bóng người từ bên ngoài nhẹ nhàng tiến vào bên trong, còn không quên đóng cẩn thận lại cánh cửa. Bách Thuân nhẹ nhàng tiến đến phía giường ngủ, anh ta chui vào trong chăn, vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ bé của Đông Trà.

Đầu anh ta cúi xuống vùi vào hõm cổ tinh tế, thơm mùi hương cơ thể ngọt ngào của người vợ đầu ấp tay gối. Bách Thuân tham lam hít lấy từng làn hương mềm dịu ấy, gợi lên phần lửa dục được chôn vùi lâu ngày ở tận sâu bên trong.

Đông Trà đã vào giấc rồi bị người kia phá vỡ cũng không thoải mái gì, cô đẩy chồng mình qua một bên, giọng có phần ghét bỏ “ Lão Bách, anh đừng có náo. Mau cút ra ngoài kia đi”

Anh ta vẫn không dừng lại hành động trơn mớn thân thể của vợ nhỏ, tấm áo phía thân trên của cô đã bị anh cởi ra từ khi nào. Đôi gò bồng đảo căng tròn, mềm mại được bàn tay anh ta bao phủ lấy, từ từ nhào nặn. Giọng nói Bách Thuân anh ta dịu xuống như rót mật vào tai Đông Trà “ Bà xã à, chúng ta lâu rồi không vận động cơ thể. Như vậy không tốt đâu”

” Không tốt cái con khỉ, anh mau lăn qua bên kia đi” Đông Trà vẫn cố để người kia rời khỏi cơ thể mình, đôi gò bồng bị nhào nặn làm cô có phần khó chịu. Đúng là lâu rồi không gần gũi thân mật với chồng mình làm cơ thể thêm phần nhạy cảm, bàn tay kia chạm tới đâu làm cơ thể cô run lên tới đó.

Mọi sự chống cự bây giờ chỉ như phù dù, Bách Thuân nhẹ nhàng nâng thân người nhỏ nhắn ấy lên, kê lấy ra phía sau lưng tạo cho cho vợ mình một điểm tựa. Phần vải cuối cùng đang che phủ trên cơ thể hai người đã được loại bỏ, hai phần da thịt trơn nhẵn trực tiếp va vào nhau.

Đông Trà lúc này cũng không còn muốn chống cự nữa, mọi thứ đều thuận theo người chồng kề cạnh bên mình. Mọi khoái cảm tình dục được khơi gợi nên. Ánh đèn mờ như phủ chiếu lên trên hai cơ thể đang hoà làm một với nhau, từng tiếng âm thanh của dục vọng ngập tràn trong đêm khuya tĩnh lặng.

Từng hạt mưa rơi xuống như phủ lên nền đất khồ cằn một tấm áo màu mỡ mới mẻ, xua tan đi cái nóng bức của ngày cuối hạ oi ả, tới khi nắng mai dần hừng lên cơn mưa xuân ấy mới dừng lại, trả cho nơi này dáng vẻ ướt át phong tình.

Hai tháng sau cái đêm mưa xuân ấy, Đông Trà phát hiện ra mình đã mang thai lần hai. Bách Thuân sau khi nghe tin thì vui mừng lắm, lúc nào cũng trông ngóng lần này sẽ là một cô công chúa cho anh ta ẵm bồng nâng niu.

Lần này Đông Trà được xác định là sẽ sinh đôi, nên bụng cô cũng lớn hơn bình thường. Tới tháng thứ 5, thứ 6 di chuyển đã không dễ dàng nữa rồi. Việc cô sinh đôi lại càng làm Bách Thuân thêm kỳ vọng, ít nhất vẫn sẽ có hội anh có một cô con gái cho bằng bạn bằng bè.

Tới ngày đi sinh, ai nấy đều thấp thỏm đợi chờ bên ngoài phòng. Bách Thuân không ngồi yên được lúc nào cứ lượn qua lượn lại, tới mức chiếc áo sơmi trên người đã ướt đẫm từ bao giờ rồi.

Cánh cửa phòng sinh mở ra lần một, vị y tá bế theo trên tay là một đứa trẻ sơ sinh đỏ hỏn, cất giọng gọi người nhà thông báo “ Người nhà sản phụ Đông Trà đâu rồi? Tới nhận bé thứ nhất. Là bé trai, nặng 2,3 kg”

Bách Thuân còn đang mặt mày rạng rỡ, đoán chừng sẽ là con gái, ai ngờ khi vừa được thông báo là con trai, anh ta đã đổi sắc mặt, việc đón con cũng không còn mấy hào hứng như trước nữa, giờ anh chỉ còn trông ngóng vào đứa tiếp theo sau đó mà thôi.

Vẫn như lần trước, bà Uyển Tranh vẫn là người đón đầu tay đứa cháu nhỏ. Khuôn mặt phúc hậu của bà hiện rõ niềm vui vẻ khi lên chức lần hai “ Ây chà, để bà đón đứa cháu nhỏ này. Mọi người xem có đáng yêu không?”

“ Bột Bột, nhìn em trai có giống con không này?” Thôi Tinh Nguyên đang bế trên tay cậu cháu lớn, anh ta đưa nó tới để nhìn xem đứa em mới sinh.

Trẻ con vốn dĩ ngây ngô, Bột Bột nhìn cậu em mình bé xíu nhăn nheo, liền không nhìn được mà ngây thơ hỏi “ Con lúc sinh ra cũng giống em trai, nhăn như quả táo khô vậy sao?”

Ai nấy đều không nhịn được cười trước câu hỏi ngây ngô của trẻ thơ, đúng thật là trẻ sơ sinh vẫn chưa căng sữa đều trông nhăn nheo, nhưng tới khi được sổ sữa rồi lại rất mũm mĩm đáng yêu.

“ Nhà sản phụ Đông Trà đón bé thứ hai. Là bé trai tiếp, nặng 2,0kg” Tiếng y tá lần nữa vang lên thông báo, và đây cũng là nột trầm lặng trong lòng Bách Thuân, cả hai đứa con sau này đều là con trai, không có một cô công chúa nhỏ nào cho anh ta cả.

Những ngày tháng mơ về một cô con gái nhỏ xinh như tan biến, lần này anh ta kệ cho cha mình đón tay đứa con, trong lòng một nỗi suy sụp. Anh cầu có một cô con gái thì lại ra ba đứa con trai.

Thôi thì không thể thay đổi được thực tại, con cái giao cho mẹ vợ và cha anh lo. Giờ vợ anh mới là nỗi niềm duy nhất, người sinh con cho anh còn chưa ra khỏi phòng sinh. Anh bám theo cô y tá hỏi thăm về tình hình của vợ mình, làm cô ta phải đau đầu giải thích.

Mãi cho tới khi thấy vợ được đưa về phòng riêng, gánh nặng trong lòng anh mới được buông xuống. Lúc này mới tới việc đi làm thông tin cho hai đứa bé mới trào đời.

Trên tờ giấy điền thông tin khai sinh, đứa đầu tiên được đề tên là Bách Tuỳ, đứa thứ hai là Bách Tiện. Cái tên phản ánh đúng nỗi lòng người cha mong mỏi có đứa con gái nhưng lại thành hai đứa con trai.