Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 2-2




Lục Hành?

Tang Doanh khẽ nhíu mày, cố lục lại trí nhớ về người này.

Nha...trước kia đã từng kết giao với cô, sau đó bản thân mình bị đá.

Đá là gì?

Chính là trong hai người nam nữ, một người vứt bỏ một người.

Người đoạt Lục Hoành chính là đồng giới học tỷ Trần Thấm, nay đã lăn lộn trong showbiz.

Đại học là gì?

Chính là nơi giống như Quốc Tử Giám.

Cô chút nữa quên mất, ở thời đại này phụ nữ có thể đến Quốc Tử Giám học, nhưng mà còn có ngành học làm con hát chuyên nghiệp sao? Quả nhiên là thay đổi rồi.

Một bên cố gắng tiêu hóa lời của Lưu Giai Dung, một bên lại dịch những lời này thành lý giải của bản thân. Mặt Tang Doanh không chút thay đổi, lòng động, não vận chuyển cao tốc.

Lưu Giai Dung thấy biểu tình cô lạnh xuống, lại lo lắng cô giống như trước kia không kiên nhẫn nghe bà khuyên bảo, cầm bát đũa xoay người bước đi vội nói:

-Mẹ không nói nữa, trong khoảng thời gian này con cứ nghỉ ngơi cho tốt, không đi diễn nữa chứ?

Diễn tiếp? Trong đầu Tang Doanh hiện ra vài danh từ tương quan: phối hợp diễn, đầu tư, người đại diện...?

-Lục Hành này là danh môn vọng tộc hả mẹ?

Đầu cô đang tìm tòi 2 chữ Lục Hành, chỉ tìm được một đáp án đó là có tiền.

Lưu Giai Dung nói:

-Trước kia mẹ nghe người ta nói Lục Gia ở Cảng Thành là danh môn vọng tộc, thế lực ở trong nước cũng không nhỏ.

Có quyền? Danh vọng cao? Thì phải là con ông cháu cha rồi.

Hiểu ra Tang Doanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi:

-Lúc nãy mẹ nói con không xứng với anh ta, nhưng bây giờ không có hoàng đế nữa, sách nói mọi người đều ngang hàng không phân biệt giai cấp mà?

Lưu Giai Dung há hốc mồm, không nghĩ là sau khi mất trí nhớ con gái bà sẽ hỏi vấn đề cao thâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn liền không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói:

-Không có hoàng đế nữa nhưng vẫn có chênh lệch giàu nghèo, chúng ta là dân chúng bình dân, đương nhiên là không thể so sánh với những người có tiền, quan to mặt lớn.

A, vậy là vẫn phân ra khoảng cách giữa quý tộc và bình dân hả, chẳng qua là ngoài mặt vẫn ngang hàng thôi.

Tang Doanh hiểu ra:

-Như vậy là trước kia trong nhà Lục Hành có tiền con mới kết giao với hắn hả mẹ?

Lưu Giai Dung cười khổ, hiểu con gái ai bằng mẹ, không muốn nói vì sợ đả kích lòng tự trọng của con thôi, nhưng bà cũng sẽ không nói dối.

- Trước kia mẹ khuyên thế nào con cũng không nghe, kết quả người ta muốn chia tay, đã không chịu còn tìm người ta gây sự, lại còn tối nào cũng đi ra ngoài, khuya mới về, thời điểm con xảy ra tai nạn đưa đến bệnh viện bác sĩ nói con còn xay rượi.

Thấy Tang Doanh nhắc tới Lục Hành bà lại lo lắng:

-Doanh Doanh, đừng tìm cậu ta nữa chứ?

Tang Doanh đã có thể hiểu được tiền căn hậu quả, nghe vậy cười thản nhiên:

-mẹ đừng lo lắng, người đàn ông này, sao xứng để con liếc mắt.

Tang Doanh trước kia yêu hư vinh, là ỷ vào bản thân có chút tư sắc có thể xứng đôi với con ông cháu cha, bây giờ Tang Doanh nghĩ mà buồn cười, phụ nữ Đại Đường đa tình hào phóng, nhưng cũng kiêu ngạo tự tin, không cần đàn ông để tìm phú quý.

Nghe cô nói chuyện kỳ quái như vậy Lưu Giai Dung định hỏi thì chuông điện thoại vang lên liền đứng dậy nghe máy.

-Alo, xin hỏi gặp ai?...Ôi chao, là tiểu Cổ hả, được được, để cô kêu nó tới nghe.

Lưu Giai Dung quay đầu.

-Doanh Doanh, là tiểu Cổ gọi cho con.

-Là ai?

-Con bé này, đến cả tiểu Cổ cũng quên, là Cổ Xuân Vinh người đại diện của con đấy!

Tang Doanh cầm lấy điện thoại:

-Cổ Xuân Vinh, ngài khỏe không?

Thanh âm bên kia trở nên hổn hển:

-Xuân Vinh con em cô, gọi tên tiếng anh của tôi, A Sam, A Sam.

Tên Trung Quốc hay như vậy thì không thích, sao lại thích dùng tên phiên bang dị tộc?Tang Doanh không nói gì.

Thấy cô trầm mặc, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rống:

-Tang Doanh cô có biết nghĩ không, lão tử khó khăn lắm mới tranh được nhân vạt cho cô, cô không cần lại đi tranh giành tình nhân, còn say đến nhập viện hả? Diễn viên hạng ba đánh ghen tình nhân mới của Lục thiếu, thạt quang vinh phải không, thật nở mày nở mặt phải không? Lão tử chịu đựng cô đủ rồi, nếu không quen mẹ cô thì cô bị vứt sang bên cho uống gió Tây Bắc từ lâu rồi đấy.

-Hết chương 2