Kỳ kiểm tra sức khỏe thi đại học được tổ chức tại bệnh viện trực thuộc đại học Y, trường yên tâm để học sinh tự đến bệnh viện.
Khi Tần Bạch và Lộ Chi Dao đến nơi, họ thấy Diệp Hoan Nhan và Lý Đông đang xếp hàng chờ kiểm tra thị lực, Lý Đông cầm một mẩu giấy miệng lẩm bẩm gì đó.
Lại gần mới thấy mẩu giấy ghi một hàng các ký hiệu trên dưới trái phải.
“Cậu làm gì thế? Định gian lận à?”
Lộ Chi Dao liếc Lý Đông, “Có cần thiết không, đây không phải kỳ thi mà.”
“Haiz, cậu không hiểu đâu, mắt mình không bị cận nặng lắm, bảng đo thị lực không chính xác, mình phải chỉnh tay.”
Mấy người cãi nhau ầm ĩ, rất nhanh đã đến lượt Lý Đông.
Khó khăn lắm mới thuộc lòng bảng đo thị lực trong mười phút, Lý Đông che mắt phải nhìn vào bảng đo thị lực, mười giây trôi qua, giọng Lý Đông vang khắp phòng khám, “Bác sĩ, tôi không nhìn thấy cây gậy.”
Tiếng cười nhạo Lý Đông kéo dài đến khi kiểm tra sức khỏe kết thúc.
“Không thể trách mình được, bảng đo thị lực sáng quá, chói mắt mình.”
“Ừ ừ, cậu có lý.”
Ra đến cổng bệnh viện, vài người bị thu hút bởi một bác sĩ cao ráo đẹp trai, khuôn mặt như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, nhận thấy ánh mắt của họ, bác sĩ cười dịu dàng với họ, “Chào các em.”
“Sao anh ở đây?”
Diệp Hoan Nhan đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh đi làm.”
Bác sĩ tiếp tục cười dịu dàng.
Bác sĩ đẹp trai chính là người bạn bác sĩ ở nước ngoài của anh em nhà họ Diệp, trùng tên với Lộ Chi Dao, sau đó anh ta nhiệt tình mời mấy bạn học vào căn tin bệnh viện ăn trưa.
Đến tối, Tần Bạch vẫn nhắc đến bác sĩ Lục khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Minh Hiên.
“Bác sĩ Lục đó đẹp trai quá.”
“Cục cưng, kiểm tra sức khỏe…”
“Anh ấy cười như gió xuân thổi qua hoa đào.”
“Cục cưng, bài toán đó…”
“Không biết anh ấy làm ở khoa nào nhỉ.”
“Tần Bạch!”
“Dạ?”
“Mở cửa.”
Ngay khi Tần Bạch bắt đầu lải nhải về Lục Tri Dao, Thẩm Minh Hiên đã không chịu nổi, mấy ngày rồi không gặp bạn gái của mình, khó khăn lắm mới gọi điện thoại lại toàn nhắc đến người đàn ông khác, mà còn là kẻ có vẻ ngoài gạt người, chính mình phải cứu lấy thẩm mỹ của cô.
Tần Bạch lén ra khỏi nhà, đi theo Thẩm Minh Hiên xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu, chưa kịp nhìn rõ mặt bạn trai đã bị anh đẩy vào tường hôn đến thở không ra hơi.
Một lúc sau, Tần Bạch mới bình tĩnh lại mới khiến giọng mình nghe bình thường, “Anh bị sao vậy?”
Thẩm Minh Hiên đặt trán mình lên trán Tần Bạch, lại nhẹ nhàng chạm môi cô, giọng trầm ấm, “Em xem, anh cũng có thể cười rất dịu dàng.”
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt Thẩm Minh Hiên, hai người đứng quá gần, hơi thở nóng ấm của Thẩm Minh Hiên phả vào mặt Tần Bạch, cô không nhìn rõ biểu cảm của Thẩm Minh Hiên, chỉ cảm thấy lông mi anh lướt qua da mặt, tê tê ngứa ngứa, cười khẽ một tiếng lùi lại một chút, dù là ban đêm, nhưng cảm giác ánh mắt Thẩm Minh Hiên như nước, làm người ta đắm chìm, khóe miệng khẽ nhếch, trong khoảnh khắc này, Tần Bạch cảm thấy trái tim mình như nở hoa, hoàn toàn bị Thẩm Minh Hiên chiếm giữ, không thể quên, không thể tách rời.
Thời gian cuối cùng đã bước vào tháng 6, đếm ngược ngày thi đại học cũng đã vào số đơn.
Ngày cuối cùng đếm ngược, mọi người cùng dọn dẹp lớp học, dòng chữ “Thi Đại học Cố Lên” to tướng trên bảng đen vẫn chưa bị xóa, giấy khen thành tích xuất sắc trong hội thao đã bị giáo viên chủ nhiệm tháo xuống, các bạn học đang dọn dẹp đồ đạc của mình, lớp trưởng chạy khắp lớp phát thẻ dự thi đại học.
“Mình với cậu cùng phòng thi!”
Lý Đông và Hồ Thoa phấn khích ôm chầm lấy nhau, cười như trong đám cưới.
Diệp Hoan Nhan đã dọn xong đồ, Diệp Tiếu Vũ và Lục Tri Dao cùng đến giúp cô dọn đồ.
“Bạn học Lộ, để anh Lục giúp em dọn nhé.”
Diệp Tiếu Vũ không chút khách sáo sai bảo Lục Tri Dao.
Tần Bạch còn đang sắp xếp sách trong ngăn bàn, Diệp Tiếu Vũ ghé lại gần, “Em dâu, Hiên Hiên đang trên đường đến, bảo em chờ cậu ấy một lát.”
“Gọi ai là Hiên Hiên đấy!”
Đúng lúc đó Thẩm Minh Hiên bước vào lớp, nghe thấy biệt danh mình chán ghét từ miệng anh họ.
“Ê, dao cắt trái cây đâu, còn quả táo này, cắt luôn đi.”
Khi kỳ thi đại học sắp kết thúc, mọi người luôn cảm thấy đói, nên đã mua một bộ dao cắt trái cây trên Taobao, gồm nhẫn bóc vỏ quýt, dao cắt và khoét lõi táo, thậm chí cả dao cắt dứa, bộ dao 9,9 đồng giúp tăng đáng kể chất lượng ăn vặt của mọi người trong giờ nghỉ.
Một nhát dao cắt quả táo thành tám miếng, tám người lấy táo cụng ly.
Thi đại học cố lên!
Thi đại học không phụ lòng người có chuẩn bị, kết quả của mấy người họ đều vượt ngoài mong đợi, Diệp Hoan Nhan vẫn là thủ khoa khối Văn, Hồ Thoa qua được điểm chuẩn của khối thể thao, Lý Đông phát huy xuất sắc đậu vào đại học, Lộ Chi Dao đạt điểm cao hơn dự tính ba mươi điểm, Tần Bạch cũng như ý thi đậu vào đại học Y, thề rằng kiếp này sẽ không làm gì sai để phải học kế toán, cuối cùng lại bị xếp vào chuyên ngành họ hàng của kế toán – quản lý tài chính.
Hôm nay, nhóm nhỏ lớp 12/3 tụ tập ở cổng trường trung học trực thuộc đại học Y, tiễn Lý Đông và Hồ Thoa cùng nhau… đi thi lại môn Văn.
Chuyện là thế này, nửa năm trước, học sinh lớp 12 phải thi môn Toán, Anh, Văn, do học sinh lớp 11 cũng thi mấy môn Lý, Hóa trong mấy ngày đó, nên thi tốt nghiệp Toán, Anh được dời xuống buổi chiều, còn thi tốt nghiệp Văn dời vào sáng ngày thứ ba, vì vậy hai người cá mè một lứa này nghiễm nhiên cho rằng thi tốt nghiệp Văn cũng vào buổi chiều, nên bây giờ, họ là hai người duy nhất phải thi lại môn Văn.
“Đi đi, đừng phụ lòng mong đợi của ba mẹ.”
Ba cô gái tiễn Lý Đông và Hồ Thoa vào phòng thi, rồi vào quán cà phê cạnh trường bàn kế hoạch đi chơi hè.
“Đi Hạ Môn, muốn xem đại học Hạ Môn.”
“Xem xong đại học Hạ Môn chắc mình sẽ hơi tuyệt vọng khi nhìn thấy ký túc xá trường mình.”
“Nhưng mỳ shacha ngon lắm.”
“Ừ, được thôi, cũng có thể đi Thái Lan, ăn bánh chuối!”
Diệp Hoan Nhan và Lộ Chi Dao bàn chuyện ăn uống không ngừng, đúng lúc đó, Tần Bạch nhận được điện thoại của Thẩm Minh Hiên.
“Cục cưng, em ở đâu?”
“Quán cà phê cạnh trường.”
“Được, đợi anh đến đón em, tối mình đi ăn lẩu.”
“Được, đợi anh.”
Nắng hè rực rỡ, kỳ thi đại học vừa kết thúc vẫn còn khiến người ta hưng phấn, kỳ nghỉ hè dài nhất trong đời như vô tận, bạn bè cùng nhau lên kế hoạch chúc mừng kết thúc kỳ thi đại học, người mình thích đang trên đường đến gặp mình.
Mọi thứ đều bình thường và giản dị, nhưng tràn đầy hy vọng vào tương lai, ngày mai thuộc về tuổi 18, tất cả chỉ mới bắt đầu.
Hết