Tần Bạch lại gần mới biết họ đang nói gì.
Mẹ Tần: “Minh Hiên nhà chị là thủ khoa khối tự nhiên năm ngoái nhỉ, thông minh thật, lại còn đẹp trai…”
Mẹ Thẩm: “Làm gì có, Tiểu Bạch nhà chị vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tôi rất muốn có một cô con gái giống như vậy,”
Hai bà mẹ khách sáp khen nhau, Thẩm Minh Hiên đứng bên cạnh cúi đầu mỉm cười, ra vẻ là một “con nhà người ta” xuất sắc.
Thấy Tần Bạch đến, Thẩm Minh Hiên chào hai bà mẹ rồi kéo Tần Bạch ra khỏi sảnh tiệc.
Từ khi Tần Bạch được nghỉ, hai người mới gặp nhau một lần, mặc dù ngày nào cũng nói chuyện qua điện thoại, nhưng vẫn không bằng gặp mặt trực tiếp.
Ra khỏi sảnh tiệc, Thẩm Minh Hiên dẫn Tần Bạch đến khu vườn trong nhà của khách sạn, Tần Bạch đã đoán năm nay, Thẩm Minh Hiên sẽ tặng cô món quà đặc biệt, nhưng khi thật sự nhìn thấy, cô vẫn ngạc nhiên.
Thẩm Minh Hiên tặng cô một chiếc nhẫn.
Kiểu dáng bình thường, nhưng viên kim cương khá lớn.
“Đây là anh tự làm, kiểu dáng đơn giản, nhưng là duy nhất trên thế giới, đợi em đủ 20 tuổi, sẽ đổi thành nhẫn cưới.”
Thẩm Minh Hiên vừa nói vừa đeo nhẫn cho Tần Bạch.
“Anh còn chưa hỏi em có đồng ý lấy anh không.”
“Em sẽ không đồng ý sao?”
“Sao lại không! Em đồng ý!”
“Ngoan ~”
Dù bạn trai có ngọt ngào đến đâu cũng không thể ngăn cản ngày nhập học. Ngày nhập học lại đúng vào ngày đếm ngược 100 ngày đến kỳ thi đại học, trường cũng tổ chức lễ tuyên thệ và lễ trưởng thành vào cùng ngày. Mặc trên mình bộ Hán phục do trường đặt may riêng, nhận lá thư viết tay từ cha mẹ, trong lời chúc phúc của các thầy cô, họ chào đón kỳ thi đại học sắp tới và tương lai vô hạn.
Bước vào tháng ba, thời gian trôi nhanh chóng, mùa đông lặng lẽ qua đi, ngoài cửa sổ lớp học, các loại cây dần nở hoa, hoa anh đào, hoa đào, hoa hạnh, những sắc hồng đậm nhạt mang đến cho cuộc sống căng thẳng của học sinh lớp 12 một chút sức sống mùa xuân.
“Hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để ăn mì lạnh nướng.”
Lý Đông làm xong một bộ đề Toán, nằm bò ra bàn nói.
“Đồng ý, muốn thêm lòng nướng, vị chua cay.”
Lộ Chi Dao bắt đầu đói.
“Các cậu thật đáng ghét, nói làm mình cũng thèm.”
Tần Bạch cũng chịu thua.
“Mình đã chuẩn bị sẵn sàng, phải thêm cả que cay nữa, càng là đồ ăn vặt thì càng giải tỏa căng thẳng.”
Thậm chí Diệp Hoan Nhan đã bắt đầu thu dọn cặp sách.
Vì vậy, tan học hôm đó, bốn người đẹp nhất lớp 12/3 chạy ra khỏi trường ngay khi chuông reo, sau đó rẽ vào xe đẩy mì nướng lạnh trên phố ẩm thực gần đó.
Bốn người ngồi xếp hàng bên lề đường thưởng thức mì nướng lạnh, ánh nắng buổi chiều vàng óng ánh chiếu xuống đường, gió xuân mát mẻ mang theo hương vị mới mẻ, thật là một buổi chiều tuyệt vời.
Rồi họ gặp một người quen, Hồ Thoa.
“Mình chỉ đi có một tháng mà các cậu đã thảm thế này à?”
Hồ Thoa là học sinh chuyên thể dục, đã rời trường một thời gian dài để tham gia kỳ thi xét tuyển.
“Im đi, hôm nay ông đây đã làm bốn bộ đề Toán rồi.”
Lý Đông đá một cú, hụt.
“Vậy ông đây cũng muốn ăn mì nướng lạnh, vị chua ngọt thêm gà viên, mau đãi đi.”
“Từ chối, ăn đồ ngọt là phản bội.”
Lý Đông không muốn nói chuyện với cậu ta.
“Vậy…bà chủ Diệp?”
Hồ Thoa quay sang hỏi Diệp Hoan Nhan.
“Không được, cậu không cùng phong cách với bọn mình.”
Quả đúng là không giống, bốn người mặc đồng phục, đeo cặp sách, mặt mày mệt mỏi, một chàng trai cao ráo, sáng sủa, cảm giác không học cùng lớp 12.
“Được rồi, mình tự mua.”
Hồ Thoa đành tự trả tiền, thậm chí thêm hai quả trứng, mì nướng lạnh phiên bản cao cấp, rất đáng giá, “Các cậu thật sự không thử à, vị chua ngọt là linh hồn của mì nướng lạnh mà.”
“Không!”
Bốn người cùng lúc từ chối, đều thuộc phe chua cay.
Giữa tháng tư, đến kỳ thi thể dục và vấn đáp.
“Hy vọng sau này không phải chạy 800 mét nữa.”
Lộ Chi Dao thở hổn hển, cảm thấy suy sụp.
“Đừng mơ, lên đại học vẫn còn có kiểm tra thể chất.”
Tần Bạch cũng thở hổn hển nói.
Lộ Chi Dao càng suy sụp.
Điều khiến người ta suy sụp hơn là kỳ thi vấn đáp. Trường trung học trực thuộc đại học Y phải thi tại đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, sáng sớm tám giờ mọi người đến xếp hàng, xếp suốt 4 tiếng, đến trưa 12 giờ mới đến lượt thi, cả quá trình thi chỉ có 4 phút, may mắn là xung quanh có nhiều đồ ăn ngon, mấy người ăn một bữa lớn bù lại sự mệt mỏi của buổi sáng xếp hàng.
Thời gian nhanh chóng bước vào tháng 5, mỗi ngày như được cố định, học, làm bài, ôn tập, về nhà lại vẽ bản đồ, ôn lại phương pháp luận thế giới quan, trước khi ngủ nói chuyện với bạn trai nửa tiếng, đơn điệu nhưng không nhàm chán.
Thỉnh thoảng nghỉ giữa giờ, nhìn quanh những chỗ ngồi quen thuộc, những người bạn quen thuộc, ai cũng đang nỗ lực vì tương lai, cảm thấy lúc này chính là khoảng thời gian đẹp nhất, ước gì thời gian có thể dừng lại ở đây mãi mãi.
Dù hơi vất vả, hơi mệt mỏi, nhưng, tương lai đầy hy vọng.