Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 24




Có được địa chỉ ngày hôm sau Dịch Trạch Viễn một mình lái xe tới Vinh Hương.
Thôn Bát Thủy là quê nhà cha mẹ Tô Nghê, cũng là nơi ông bà nội của cô sinh sống. Dịch Trạch Viễn biết trước cô tuyệt đối sẽ không trở về nơi này, tuy rằng trước khi đến đây Dịch Thiệu Lễ có gọi điện thoại cho người bạn của mình để hỏi địa chỉ Tô Phương Thu, nhưng trước khi tới đó anh vẫn muốn đi qua thôn Bát Thủy một chuyến.
Anh muốn nhìn sườn núi năm ấy mình và Tô Nghê gặp nhau.
Xe chạy đến thôn Bát Thủy, thôn trang không lớn lắm, tổng cộng chắc cũng trên trăm hộ gia đình.
Rời xa thành phố lớn ồn ào náo động, không khí nông thôn rất trong lành, cây cỏ tràn đầy sức sống, nhìn phía xa tất cả đều là màu xanh bát ngát, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy gà, vịt, dê, bò đi bộ trên đồng ruộng.
Điều khác biệt so với trong trí nhớ chính là, những ngôi nhà trệt lợp ngói cũ nát năm đó hiện giờ đều biến thành nhà kiểu tây, từ đầu đường đến cuối đường san sát nối tiếp nhau, tràn đầy sinh khí.
Duy chỉ có một nhà, vẫn là ngôi nhà trệt của vài thập niên trước, trên vách tường loang lổ đầy rêu xanh, cánh cửa gỗ cũ nát đã không nhìn ra màu sắc vốn có của nó, số nhà trên tấm gỗ cũng trở nên mơ hồ.
Cả tòa nhà hoang vắng đến mức âm khí nặng nề.
Không biết vì sao, lúc đi qua nơi này Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên dừng lại nhìn nhiều hơn vài lần.
.
Tô Phương Thu ở một thôn trang cách thôn Bát Thủy không xa, 40 phút sau Dịch Trạch Viễn lái xe tới nơi.
Mặc dù biết người ở thôn này, nhưng vị thanh niên trí thức kia đã quên mất địa chỉ cụ thể. Dịch Trạch Viễn ở trong thôn vòng một vòng, rồi dừng xe trước một cửa hàng.
Chiếc Porsche của anh rất chọc người chú ý, lập tức đưa tới không ít ánh nhìn chăm chú.
Dịch Trạch Viễn đi vào cửa hàng mua một gói thuốc lá.
Lúc thối tiền lẻ anh nhân cơ hội hỏi: "Xin hỏi, trong thôn có người nào tên Tô Phương Thu không?"
Ông chủ đang cùng mấy thôn dân đánh bài, tìm xong tiền vội vàng ngồi vào bàn, vừa sờ bài vừa nói thầm: "Có đi, có hay không tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Bên cạnh có người khác chen vào: "Cậu tìm Tô lão thái thái?"
Dịch Trạch Viễn vừa nghe, lập tức quay đầu: "Đúng đúng đúng."
"À, nhà bà ấy không xa." Người kia nhiệt tình duỗi tay chỉ ra bên ngoài: "Cậu ra khỏi cửa hàng đi theo con đường này, đến cuối con đường thì quẹo trái đi thêm 200m, sau đó quẹo phải vào một khúc cua nhỏ ở đó có một cái ao, cậu đi dọc theo ao nước 50m thì quẹo trái tiếp 200m, tiếp tục vượt qua hai mảnh ruộng lúa mạch, nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng vượt quá. Cuối cùng lại quẹo phải 100m, bên cạnh mấy cây sơn chi có một hộ gia đình."
Người nọ duỗi tay lau nước miếng tung bay nơi khóe miệng: "Thế nào, nhớ kỹ chưa?"
Dịch Trạch Viễn: "..."
Mẹ nó ở viện mấy ngày thôi mà dung lượng não không đủ dùng thì phải, đây là đang nói cái gì vậy?
"Chuyện đó." Anh chịu đựng xúc động muốn tự sát, cẩn thận hỏi: "Chú có thể lặp lại lần nữa không?"
"A?" Người nọ vung tay lên, đau lòng quay đầu cảm khái với mấy người bạn trên bàn: "Người trẻ tuổi bây giờ thật không được, tôi nói ngắn gọn như thế mà vẫn nghe không hiểu."
Ông đứng lên, lặp lại một lần.
Lần này ông ấy nói càng nhanh hơn, thậm chí có nước miếng bay tới trên mặt Dịch Trạch Viễn.
...OK đi.
Dịch Trạch Viễn nói cảm ơn.
Tôi từ bỏ còn không được sao? Chú đừng kích động.
Đi ra khỏi cửa hàng anh móc khăn giấy xoa xoa mặt, một lát sau ngửa đầu nhìn trời thở dài một hơi.
Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào xuất hiện một tiểu nha đầu nắm góc áo của anh: "Chú, chú tìm bà Tô phải không?"
Dịch Trạch Viễn rũ mắt nhìn cô bé, sửa đúng lời: "Là anh."
Bỗng nhiên trước mắt anh sáng ngời, cong lưng: "Ngoan, em có thể dẫn anh tới đó không. Anh sẽ mua kẹo cho em."
Tiểu nha đầu lắc lắc cặp sách trên vai, có chút bất đắc dĩ: "Không được, em phải về nhà làm bài tập."
Có lẽ là thấy Dịch Trạch Viễn mang theo biểu tình thất vọng, cô bé an ủi anh: "Nhưng anh có thể để Tiểu Mỹ dẫn anh trở về."
"Tiểu Mỹ?" Tên này Dịch Trạch Viễn cảm thấy có chút quen tai, nhất thời không nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Anh hỏi: "Tiểu Mỹ là ai? Cô ấy ở đâu?"
Tiểu nha đầu nhếch miệng cười, chỉ ra phía sau anh: "Ở kia, lúc này cũng sắp đến giờ nó về nhà rồi, anh đừng để mất dấu."
Cô bé nói xong thì chạy đi.
Dịch Trạch Viễn muốn mua cho nha đầu thứ gì đó để ăn, nhưng thấy cô bé chạy nhanh như vậy đành phải thôi, cười phất phất tay với cô bé.
Tiểu Mỹ trong miệng cô bé kia có lẽ là trẻ con gần nhà Tô Phương Thu.
Dịch Trạch Viễn nghĩ như vậy, lập tức xoay người mà không chút phòng bị.
Đột nhiên, có thứ kỳ quái nhảy vào trong mắt.
Anh ngơ ngẩn, cả người bất động tại chỗ, tươi cười dần dần biến mất.
Phía trước 5m, trên chiếc xe giá trị trăm vạn của anh.
Không sai, là một con heo.
Thong thả, ung dung ngồi xổm trước mui xe...
Heo?
Heo?
Tiểu nha đầu nói có thể dẫn anh đi nhà Tô Phương Thu chính là một con heo?
Dịch Trạch Viễn cảm thán ba giây, nghiêm túc cảm thấy chỉ số thông minh đã chịu sỉ nhục, đang muốn đi lên đuổi vị khách không mời mà đến này đi, trong đầu giật mình một cái——
Đợi một chút.
Anh bỗng nhiên nhớ ra cái gì.
"Tiểu Mỹ chính là con heo bà ngoại nuôi ở nông thôn."
Dịch Trạch Viễn nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện con heo màu hồng nhạt trước mắt tuy không lớn, nhưng không phải con heo bình thường. Dáng người nó tuy nhỏ nhưng căng tròn, hồng hào, trên cái bụng căng tròn của nó là chiếc áo len đan bằng tay.
...Trông khá đẹp.
Anh đi lên trước hai bước, do dự ——
"h, hello?"
Có lẽ chính anh cũng không nghĩ bản thân sẽ mở miệng chào hỏi với một con heo. Dịch Trạch Viễn hô hai tiếng, bỗng chốc dừng.
Ôi, không mở miệng được.
Đôi mắt Tiểu Mỹ đảo đảo hai vòng, giống như đang nhìn anh, lại giống như không phải. Bỗng nhiên nó rên rỉ hai tiếng rồi đứng dậy, bình tĩnh nhảy xuống xe.
Chỉ một giây sau đồng tử Dịch Trạch Viễn co rút, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh cắn răng nhẫn nhịn, giận dữ nhìn con heo béo ú ngồi xổm bên chân: "Con heo béo chết tiệt, mày dám ị phân trên xe của tao?"
Tiểu Mỹ vốn đang cong cong cái miệng lập tức gục xuống, tỏ vẻ không vui.
Nó rũ hai lỗ tai nhỏ, không rên một tiếng, cái chân bên phải của nó không biết đang làm gì, bắt đầu cào cào tại chỗ.
Vài giây sau thân trước hơi cúi xuống, cái mông vểnh lên trời, tiếp đó là không một lời chào hỏi lao về phía trước như một cơn gió.
Dịch Trạch Viễn bị màn biểu diễn làm cho sửng sốt, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần ——
Mấy con heo bây giờ đều như vậy sao, trước lúc chạy còn phải vận động làm nóng cơ thể?
Hy vọng duy nhất đều ký thác trên người con heo này, anh cũng không rảnh lo đi lau cái thứ đen tuyền kia, lập tức ngồi vào trong xe đuổi theo.
Vừa lái xe, Dịch Trạch Viễn cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Nhân sinh, lần đầu tiên chào hỏi với một con heo.
Nhân sinh, lần đầu tiên khẩn trương đuổi theo một con heo, thở mạnh cũng không dám.
.
Con heo màu hồng phấn một đường chạy như bay, người đuổi theo cũng rất vất vả, thật vất vả lướt qua muôn sông nghìn núi, cuối cùng Dịch Trạch Viễn cũng thấy được cây sơn chi trong truyền thuyết.
Nhẹ nhàng thở ra, lần trước không chạy thắng một con chó, lần này cũng đuổi kịp một con heo.
Tô Phương Thu đang ở trước cửa bón phân trồng rau, thấy Tiểu Mỹ vui vẻ trở về, áo len mới thay dính một thân bùn, đang muốn giận mắng hai câu nhưng vừa đứng thẳng dậy thì phát hiện phía sau nó có một chiếc xe cũng dính một thân bùn.
Trong xe bước xuống một bóng dáng quen mắt.
Tô Phương Thu híp mắt nhìn qua, sau khi thấy rõ thì ngẩn người, lập tức ném thứ trong tay xông lên trước.
"A, thật là Tiểu Dịch."
Tô Phương Thu đi lên chính là một trận hỏi han ân cần, trái ôm phải ấp. Bà không nghĩ tới mới tách ra mấy tháng mà đứa nhỏ này đã xuống nông thôn thăm mình.
Có lẽ là quá mức kích động, bao tay bón phân bà cũng quên gỡ xuống.
Nói về Tô Phương Thu cũng là người rất bảo vệ môi trường, dùng tất cả đều là phân bón từ nhà xí của mình.
Hương vị cảm động chui vào chóp mũi, thậm chí lan đến toàn thân, cho dù lông tơ toàn thân đều đang run rẩy Dịch Trạch Viễn vẫn trấn định cảm xúc như cũ, mỉm cười an ủi chính mình ——
Coi như thứ dính trên bao tay của bà ngoại chính là tình yêu sâu sắc của anh dành cho mảnh đất này đi.
Còn có thể thế nào đây.
Tô Phương Thu kích động xong rồi nhớ ra mình chưa tháo bao tay, bà nhanh chóng lấy ra, nghiêm túc rửa tay rồi quay lại hỏi: "Tiểu Dịch à, sao đột nhiên cháu lại tới thăm bà ngoại vậy?"
Bà nhìn phía sau, ánh mắt quan tâm hỏi: "Nghê Nghê không về với cháu hả?"
.
Đã trải qua trào phúng đến từ con heo, phân bón dính người, một thân lầy lội trèo đèo lội suối, hoang đường lại mỏi mệt một ngày đi qua —— nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn không tìm được Tô Nghê.
Tới nhà Tô Phương Thu anh mới biết Tô Nghê không trở về. Lão thái thái tựa hồ cũng không biết gì, còn tưởng hai người ở thành phố A vẫn rất tốt.
Sợ bà lo lắng Dịch Trạch Viễn đành tùy tiện bịa ra một lý do, nói mình đi công tác vừa lúc ngang qua đây, cho nên đến thăm bà.
Khi đi hy vọng tràn đầy, lúc về đều là mất mát.
Tựa như ánh nắng sáng sớm vừa ló dạng, nháy mắt bị bóng tối thay thế, nặng trĩu lôi kéo trái tim anh không ngừng trầm xuống.
Thành thị lớn như thế, Tô Nghê giống như hoàn toàn biến mất, mặc cho anh dùng cách hợp pháp hoặc không hợp pháp, đều không tìm thấy chút tin tức nào của cô.
Kéo một cơ thể rỗng tuếch từ công ty đến khách sạn, rồi từ khách sạn đến công ty, cuộc sống sinh hoạt hai điểm một đường đơn điệu của Dịch Trạch Viễn cứ như thế trôi qua, Đinh Thước cũng nhìn không được nữa.
Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao.
Mấy tháng qua Dịch Trạch Viễn một lần cũng chưa tới chỗ anh ta.
Mặc kệ là chuyện anh bị thương lần trước hay là chuyện Giang Nghiêu tranh giành thị trường với anh, Đinh Thước đều cảm thấy thiếu Dịch Trạch Viễn một câu xin lỗi, với một lần chính thức bồi tội.
Bởi vậy, Đinh Thước thừa dịp mình bước sang tuổi 30 đã triệu hồi Dịch Trạch Viễn đang thất tình ra ngoài.
Party được tổ chức ở một câu lạc bộ đêm nổi tiếng. Dịch Trạch Viễn vốn muốn cự tuyệt, nhưng ngại việc hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, 30 tuổi lại là thời khắc tương đối quan trọng trong đời người, anh không tiện từ chối, vẫn quyết định tới.
Tới thì tới, nhưng mọi người nhiệt tình ca hát, say sưa uống rượu, còn anh chỉ lẳng lặng ngồi trong một góc, lười nhác chơi di động, hoặc mặt vô biểu tình xem một đám người náo nhiệt.
Giống như tất cả mọi ồn ào náo động đều không liên quan tới anh.
Rạng sáng 12 giờ, Đinh Thước tuyên bố bản thân chính thức bước vào hàng ngũ 30, mọi người lên tiếng hoan hô nhảy nhót chúc mừng, dải lụa pháo hoa bay khắp phòng, không biết ai động thủ lau bánh kem lên mặt Đinh Thước, ngay sau đó một phát không thể vãn hồi, người ở đây đều không thể tránh khỏi việc để lại dấu vết bánh kem trên người.
Đinh Thước là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, tự nhiên nhảy nhót vui vẻ nhất, nhất thời cao hứng, nhìn Dịch Trạch Viễn trong góc vẫn một thân trong sạch anh ta lặng lẽ dùng tay quệt một miếng bánh kem thật lớn, xoắn những bước nhảy nhỏ tới: "Viễn Viễn ~~~"
Dịch Trạch Viễn bị gọi đến một trận ghê tởm, ngẩng đầu lên, mắt thấy một miếng bánh kem sắp đến gần mặt mình anh nhanh nhẹn tránh ra, bánh kem dính lên sofa.
"Cậu làm gì đấy?"
Đinh Thước hứng thú bừng bừng, quay đầu lấy quả dâu tây trên bánh kem đưa tới miệng Dịch Trạch Viễn: "Viễn Viễn, nào, để tôi đút cho cậu."
Nhìn cái đức hạnh khi uống say của anh ta Dịch Trạch Viễn thầm nghĩ...lần trước Tô Nghê đánh vẫn nhẹ.
Lại là Tô Nghê.
Trong lòng anh co rút đau đớn một trận, nhíu mày.
Giống như, bất kể anh nói cái gì hay nghĩ điều gì thì cô vẫn có thể chui vào lòng anh.
Đinh Thước cầm dâu tây lại đây, bên cạnh có người đùa dai duỗi chân ngáng anh ta. Đinh Thước lập tức mất đi trọng tâm nhào về phía Dịch Trạch Viễn, dâu tây cũng bị đè thành thịt nát, chất lỏng làm ướt cần cổ Dịch Trạch Viễn, hỏng bét.
Hai người đàn ông to xác ôm nhau, người bên cạnh cực kỳ vui vẻ, trong phòng cười thành một đoàn.
Đinh Thước bò dậy, liên tục xin lỗi: "Sorry, sorry, Viễn Viễn."
Anh ta duỗi tay muốn giúp Dịch Trạch Viễn lau cần cổ, nhất thời không tìm thấy thứ gì thích hợp nên đã trực tiếp dùng cổ áo sơ mi của Dịch Trạch Viễn lau qua.
Cổ áo nháy mắt đã bị nhiễm một tầng ửng đỏ.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng lộ ra vài phần mê ly ái muội, làm người miên man bất định.
Dịch Trạch Viễn bỗng dâng lên một cổ bực bội, muốn mắng người nhưng đành nhẫn nhịn. Anh không kiên nhẫn sờ thuốc trong túi quần.
Đá văng Đinh Thước ra anh không nói một lời rời khỏi phòng bao.
Đi đến chỗ có không khí thoáng đãng anh châm một điếu thuốc. Bây giờ đã là tháng tư, gió buổi tối nhiều hơn một tia ấm áp ập vào trước mặt.
Nhưng không cách nào làm ấm trái tim anh.
Thuốc cháy được một nửa, di động anh liên tiếp vang lên.
Mở ra xem, Đinh Thước gửi mấy cái tin nhắn WeChat: [ Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? ]
[ Quên đi. ]
[ Anh đây sẽ gọi cho cậu một mỹ nhân tuyệt sắc. ]
[ Mới tới, rất sạch sẽ, nghe nói người này được gọi là hoa hồng nhỏ nóng bỏng. ]
[ Chúng ta cứ vui chơi trước, hoa hồng nhỏ lập tức đến ngay. ]
[ Bắn tym. jpg]
Dịch Trạch Viễn đọc nhanh như gió, xóa.
Anh lười đến mức chẳng muốn trả lời lấy nửa chữ.
Anh bóp tắt điếu thuốc, xoay người đi tới chỗ thang máy.
Đi được nửa đường mới nhớ vừa rồi ở trong phòng quá nóng, áo khoác anh cởi ra vẫn ở bên trong.
Anh thở dài, đành phải đi vòng vèo trở lại.
Đi đến cửa Dịch Trạch Viễn nhìn thấy cửa phòng mở ra, bên trong ánh đèn lả lướt nhưng không thấy một bóng người. Đinh Thước và một đám người quả nhiên đã rời đi.
Anh trực tiếp đi đến trên sofa chỗ mình vừa ngồi, khom lưng cầm lấy áo khoác.
Chưa đứng dậy phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Xin chào."
Chỉ hai chữ, tay Dịch Trạch Viễn trong nháy mắt dừng ở giữa không trung, tim đập nhanh đến mức không thể khống chế.
Là do anh quá nhớ cô phải không?
Hay là ảo giác?
Tay nắm áo khoác hơi hơi siết chặt, người phía sau tiếp tục hỏi:
"Xin hỏi, là Dịch——"
Dịch Trạch Viễn rốt cuộc nhịn không được xúc động muốn xác nhận trong lòng, bỗng dưng xoay người.
Bốn mắt nhìn nhau, người phụ nữ đang nói cũng đột nhiên im bặt.
Chung quanh đều trở nên an tĩnh, thời gian tựa như lặng lẽ tạm dừng.
Trong mắt người phụ nữ gặp nạn giấu kích động, cho dù chỉ nhìn lướt qua nhưng Dịch Trạch Viễn vẫn thấy được sự vui vẻ và xúc động cửu biệt gặp lại, nhưng rất nhanh cô đã tránh đi ánh mắt cực nóng của anh. Trong lúc trốn tránh tầm mắt của cô vô tình lạc hướng về phía cổ áo của anh.
Có vết màu đỏ mơ hồ.
Cô rõ ràng sửng sốt trong giây lát, giống như cuối cùng cũng nhớ ra hai người đang ở nơi nào.
Ánh sáng nơi đáy mắt dần dần ảm đạm, tia xúc động duy nhất trên mặt cũng đã biến mất, trở nên xa lạ lạnh băng.
Người phụ nữ nhẹ nhàng mở miệng: "Là Dịch tiên sinh gọi hoa hồng nhỏ phải không."