Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 23




Hôm nay là ngày Dịch Trạch Viễn xuất viện.

Ở bệnh viện cũng đã hai tuần, tuy rằng cơ thể đã dần dần bình phục nhưng giờ phút này anh nằm trên giường không có nửa phần tươi cười, ánh mắt mỏi mệt nhìn ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Bên chỗ cửa sổ là Dịch Thiệu Lễ và cục trưởng Triệu của cục công an.

"Hóa ra vẫn là chuyện của Đinh Thước lần trước." Dịch Thiệu Lễ thở dài: "Ai, tuổi trẻ khinh cuồng chọc họa."

"Lại nói phía trên cũng không lạ gì Trạch Viễn." Cục trưởng Triệu nhìn Dịch Trạch Viễn một cái rồi nói: "Lần trước Trạch Viễn giúp Đinh thiếu gia đánh người rồi vào cục cảnh sát, từ đó đắc tội với một người gọi là Long ca. Hắn đã phái người nhìn chằm chằm Trạch Viễn vài tháng qua, cuối cùng lợi dụng nơi hẻo lánh để ra tay."

Ông dừng một chút, tựa như an ủi Dịch Thiệu Lễ: "Thật sự là tai bay vạ gió."

Âu Tiểu Xuân lúc này cũng làm xong thủ tục xuất viện. Anh ta thu dọn xong tất cả hành lý, nhìn Dịch Thiệu Lễ cung kính nói: "Chủ tịch, thủ tục đã làm xong, chúng ta có thể đi rồi."

Dịch Thiệu Lễ nặng nề lên tiếng: "Ừm."

Ông quay đầu bắt tay tạm biệt với cục trưởng Triệu. "Lão Triệu, chuyện này đành phải làm phiền ông rồi. Lúc nào bắt được người thì báo cho chúng tôi biết một tiếng."

"Chắc chắn rồi."

Sau khi tiễn cục trưởng Triệu ra về, Dịch Thiệu Lễ vừa đi đến trước giường bệnh, đang muốn nói gì thì Dịch Trạch Viễn mặt vô biểu tình quay đầu nhìn: "Ba, ba về trước đi."

Sắc mặt anh tái nhợt, chưa hoàn toàn khôi phục, trong thanh âm lộ ra thâm trầm cùng vô lực mệt mỏi.

Trong khoảng thời gian này Dịch Thiệu Lễ đã biết được một ít thông tin từ miệng Âu Tiểu Xuân, ông cúi người vỗ vỗ vai Dịch Trạch Viễn: "Buổi tối về sớm một chút, ba bảo dì giúp việc nấu canh cho con."

Sau khi mọi người đều rời đi, phòng bệnh chỉ còn Âu Tiểu Xuân ở lại.

Dịch Trạch Viễn lấy lại vài phần tinh thần nhìn anh ta: "Vẫn chưa tìm được?"

Âu Tiểu Xuân bất đắc dĩ lắc đầu, có chút xin lỗi xoa xoa tay: "Không có. Sếp, tôi thật sự đã tìm khắp..."

Dịch Trạch Viễn nhàn nhạt ừ một tiếng, tiếp tục nhìn về phía ngoài cửa sổ, khôi phục bộ dáng không nói một lời.

Âu Tiểu Xuân nhìn anh như vậy cảm thấy rất đau lòng, có lòng nhưng không làm được gì.

Anh ta không thể giúp bất cứ chuyện gì, bởi vì ——

Tô Nghê biến mất.

Hình ảnh cuối cùng cô để lại cho Dịch Trạch Viễn chính là miêu tả trong miệng y tá, đứng trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu đợi một đêm, khi biết anh an toàn thoát hiểm đã vô thanh vô thức lặng lẽ rời đi.

Từ đây không có bất cứ tin tức gì.

Lúc ban đầu Dịch Trạch Viễn từng lén rút kim tiêm, tự mình kéo cơ thể suy yếu đi tới ngõ Tiểu Nam tìm cô, nhưng cánh cửa nơi đó trước sau vẫn đóng chặt. Thẳng đến một lần anh gặp được bà Dương cùng Dương Lại Lại đi thăm người thân từ nơi khác trở về, lúc ấy mới biết được mấy ngày trước Tô Nghê đột nhiên thông báo muốn trả phòng, tất cả hành lý đều dọn đi trong một đêm.

Dịch Trạch Viễn chưa từ bỏ ý định, đi tới bộ phận nhân sự ở công ty tìm hồ sơ của Tô Nghê, nhưng không có bất cứ tin tức hữu ích nào.

Tô Nghê tựa như một hạt cát thổi vào trong gió, biến mất vô tung vô ảnh, không có dấu vết để tìm.

Nếu nói cơ thể chịu đau đớn thì có thể chờ thời gian khôi phục, vậy sự ra đi của Tô Nghê đối với Dịch Trạch Viễn mà nói cuộc sống này dường như chẳng còn ý nghĩa.

Vết thương này của anh đã không còn thuốc chữa.

Công ty của Giang Nghiêu cũng chính thức được ra mắt trong sự mong chờ của mọi người, có nhà thiết kế nổi tiếng là Đường Đề gia nhập, nhãn hiệu thời trang nữ YOK của anh ta vừa đưa ra thị trường ba tháng đã thành công chiếm 1/3 thị trường của YIS, hai nhãn hiệu âm thầm đánh nhau, chẳng phân biệt trên dưới.

Dịch Trạch Viễn mỗi ngày vẫn đi làm, tan ca bình thường, chỉ có điều cả người đã không còn vui đùa như trước, cũng ít nói hơn. Anh dồn tất cả tâm tư để tìm cách đối phó với sự tấn công mạnh mẽ của YOK.

Vì Tô Nghê đã rời đi, công ty đề nghị tuyển chọn người mẫu lại một lần nữa, nhưng Dịch Trạch Viễn không đồng ý.

Lúc trước anh tìm mọi cách ngăn cản không cho Tô Nghê chụp quảng cáo, mà bây giờ, thứ thuộc về cô...cũng không cho phép những người khác thay thế.

Kể từ đó, nội y thủ công chỉ có thể tạm dừng đưa ra thị trường.

.

Hôm nay, vừa mới họp xong Dịch Trạch Viễn nhận được điện thoại của Dịch Thiệu Lễ.

Lâu lắm rồi anh không về nhà, kể từ khi xuất viện anh vẫn thường ở khách sạn Duyệt Đình, cả người vùi vào công việc, nhưng trong lòng trước sau vẫn không từ bỏ tìm kiếm Tô Nghê.

"Đêm nay về nhà đi, ba có việc muốn nói với con."

Dịch Thiệu Lễ rất hiếm khi lấy giọng điệu như vậy để nói chuyện. Dịch Trạch Viễn trầm mặc một lát, vẫn không cự tuyệt.

"Vâng."

Tuy nhiên, lúc anh trở về Dịch gia đã là 11 giờ tối.

Đẩy cửa ra Dịch Trạch Viễn thấy phòng khách vẫn sáng đèn, Dịch Thiệu Lễ đang ngồi ở sofa chờ anh.

Anh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lão gia tử muộn như vậy vẫn chưa nghỉ ngơi, mang theo một chút xin lỗi đi lên trước: "Ba vẫn chưa ngủ."

"Ba đang đợi con."

Dịch Thiệu Lễ bình tĩnh ngoài dự đoán, ông chỉ vào bên cạnh: "Con tới đây ngồi đi."

Dịch Trạch Viễn thuận theo ngồi vào bên cạnh ông.

Dịch Thiệu Lễ nghiêng người cẩn thận quan sát, trong ba mươi năm qua ông đã nhọc lòng không ít vì người con trai này.

Ở trên thương trường Dịch Trạch Viễn rất có bản lĩnh, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã mở rộng quy mô công ty gấp mấy lần, nhưng bất đắc dĩ anh một thân bất cần đời, cùng với nhóm phú nhị đại kia giống nhau, thích trà trộn vào các loại quán bar vũ trường, du hí nhân gian. Tuy giữ mình trong sạch, nhưng Dịch Thiệu Lễ vẫn sợ sẽ có ngày anh chơi ra đại họa.

Lúc trước ông thuê Tô Nghê với lý do cá nhân thì quả thật cũng có một phần muốn để cô quản thúc Dịch Trạch Viễn, nhưng không nghĩ tới hai người trẻ tuổi lại...

Ông khẽ thở dài, hỏi: "Tìm được Tô Nghê chưa."

Dịch Trạch Viễn nghe thấy cái tên này trong lòng lại đau đớn.

Anh lắc đầu.

Dịch Thiệu Lễ trầm tư hồi lâu, cuối cùng đưa một tờ giấy địa chỉ đến trước mặt anh:."Đây là địa chỉ quê quán của Tô Nghê, con...thử đi tìm xem."

Dịch Trạch Viễn hình như không tin nhìn tờ giấy trong tay Dịch Thiệu Lễ, nhưng vài giây sau anh cũng phản ứng lại ——

Đúng vậy, sao anh lại quên mất lúc ban đầu Tô Nghê tới đây còn không phải là Dịch Thiệu Lễ tự mình chọn người hay sao.

Tìm lâu như vậy thế nhưng anh lại xem nhẹ người có manh mối giá trị nhất.

Dịch Trạch Viễn nhanh tay cầm lấy tờ giấy với tràn ngập hy vọng, chỉ thấy mặt trên viết: "Số 72, thôn Bát Thủy, Vinh Hương"

Anh đột nhiên ngơ ngẩn —— trùng hợp như vậy, Vinh Hương?

Trong trí nhớ thì đây là ngôi làng nhỏ đầy cây và hoa mà anh đã từng đặt chân tới?

Ngẩng đầu lên, anh chưa kịp hỏi ra nghi vấn trong lòng Dịch Thiệu Lễ đã chủ động mở miệng: "Không sai, chính là mười tuổi năm ấy ba đã mang con đi tới nơi đó."

"..."

Dịch Thiệu Lễ đặt trước mặt một cái hộp sắt, ông mở nắp, từ bên trong móc ra một bức ảnh.

Trên ảnh chụp là Dịch Thiệu Lễ cùng một nhà ba người, các góc ảnh loang lổ có khắc dấu vết của thời gian.

"Lúc ba là thanh niên trí thức đã đi tới thôn Bát Thủy, từ đây quen biết cha mẹ Tô Nghê. Chúng ta năm đó tình nghĩa có thể so với anh em ruột thịt, sau khi nhóm thanh niên tri thức trở về thành phố ba cũng quay về thành phố A, dù vậy ba vẫn luôn giữ liên lạc với bọn họ, đáng tiếc không quá mấy năm..."

Dịch Trạch Viễn nhàn nhạt gật đầu. "Con biết, bọn họ gặp tai nạn xe cộ."

"Ừm." Dịch Thiệu Lễ chậm rãi đẩy tấm ảnh đến trước mặt anh, tiếp tục kể rõ: "Chắc con cũng đã nghe về vận mệnh của Tô Nghê rồi. Một năm kia bà ngoại con bé đã dẫn nó rời thôn Bát Thủy, ba đã đi tìm con bé thật lâu nhưng vẫn không có tin tức, cho đến năm nay thông qua một người bạn từng tham gia thanh niên trí thức ba mới biết được con bé đã tới thành phố A, lúc này ba mới đi tìm rồi đưa người tới bên cạnh con. Nói là để bảo vệ con, kỳ thật cũng là muốn để con chăm sóc con bé nhiều hơn."

Dịch Trạch Viễn lẳng lặng nghe, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới cha mẹ của mình và gia đình Tô Nghê có mối quan hệ như vậy.

Cầm lấy tấm ảnh trên bàn nhìn thật kỹ, ba năm ấy phong hoa chính mậu, một nhà ba người bên cạnh thoạt nhìn cũng rất hạnh phúc, đặc biệt là Tô Nghê đang tươi cười...

Tầm mắt dừng ở gương mặt kia, Dịch Trạch Viễn ngây dại.

Anh không thể tin được vào hai mắt của mình, trong lúc nhất thời giống như nói không nên lời.

Vốn tưởng rằng sớm đã quên bộ dáng của cô, nhưng không nghĩ tới khi nhìn thấy tấm ảnh Dịch Trạch Viễn bỗng nhớ tới cô bé năm đó trên sườn núi một cách rõ ràng——

Thật không ngờ trên bức ảnh chính là cô bé năm ấy...

Chỉ có điều khi đó toàn thân cô bao phủ bởi mây đen hắc ám, đáy mắt là trống rỗng, trên mặt không có nụ cười, thậm chí không có bất cứ cảm xúc nào.

Mà trên tấm ảnh, đôi mắt to tròn của cô cười thành vầng trăng khuyết, trong tay cầm kẹo que, ngây thơ hồn nhiên.

Sự đối lập này giống như cây kim đâm vào người khiến Dịch Trạch Viễn cực kỳ đau lòng.

Hóa ra một Tô Nghê mà anh tự cho là lạnh nhạt, thậm chí là máu lạnh cũng từng có quãng thời gian hồn nhiên vô lo.

"Ba tưởng rằng một người không đứng đắn như con sẽ không thích Nghê Nghê." Dịch Thiệu Lễ đứng lên, thở dài một hơi: "Đi đi, tìm con bé trở về."

"Ba."

Mới đi hai bước Dịch Trạch Viễn bỗng gọi ông: "Ba có tin câu chuyện đứt đường chỉ tay không."

Dịch Thiệu Lễ dừng bên cạnh, một lát sau nặng nề vỗ đầu vai anh, như là mang theo cổ vũ: "Nếu ba tin thì sẽ không đưa con bé tới bên cạnh con."

Hai cha con hiểu ý nhìn nhau cười.

Lâu như vậy, cuối cùng Dịch Trạch Viễn cũng có một loại vui mừng khi mây đen tản đi thì trời sẽ nắng.

.

Lúc quay về phòng ngủ ở lầu hai đã là đêm khuya, Dịch Trạch Viễn lục tung tìm chiếc khăn nhỏ mà anh đã cất giữ gần hai mươi năm qua.

Anh dựa vào ban công hút thuốc, trong tay cầm khăn tay cẩn thận ngắm nhìn. Vầng trăng đang chiếu sáng trên bầu trời, chiếu rọi màn đêm mềm mại đẹp như tranh vẽ, giống như cái nhìn thoáng qua với cô khi đó, từ đây khó quên.

Bạch nguyệt quang thời niên thiếu chính là cô.

Sau khi trưởng thành tình cảm chân thành, vẫn là cô.

Chỉ có cô.

Tất cả đều là cô.

Dịch Trạch Viễn xoay người, tay chống ở ban công nhìn những ánh đèn thành thị phía xa xa, chấm chấm sang sáng, mỗi một chỗ tựa hồ đều có bóng dáng Tô Nghê, có nụ cười của cô.

Anh hít sâu một hơi, phun ra vòng khói nhàn nhạt.

—— Mặc kệ em ở đâu, anh cũng sẽ tìm được em.