Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 11




Về đến nhà đã là rạng sáng.
Dịch Trạch Viễn nằm trên chiếc giường đôi rộng lớn, nhắm mắt hồi tưởng lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Mặc dù anh có hàng trăm lý do để nói với Âu Tiểu Xuân, thế nhưng khi chân thật đối mặt với bản thân anh không có biện pháp nói dối.
Đối với Tô Nghê, anh có loại cảm giác nói không nên lời.
Là thích sao, tựa hồ quá nhanh.
Là thưởng thức sao, lại giống như không phải.
Cô có một cuộc sống phức tạp và nhấp nhô như vậy —— có lẽ là đau lòng đi?
Anh cũng không rõ.
Lăn qua lộn lại, Dịch Trạch Viễn vẫn luôn nghĩ về Tô Nghê, nghĩ đến mất ngủ.
Di động lúc này có tin nhắn.
Anh híp mắt bật màn hình, thấy rõ người gửi tin nhắn lập tức giật mình ngồi thẳng dậy, tim đập bùm bùm.
Tô Nghê: [ Dịch tổng, hôm nay cảm ơn anh. ]
Dịch Trạch Viễn đọc lại tin nhắn bảy tám lần vì sợ bỏ sót chữ nào đó.
Trong lòng anh tràn đầy thỏa mãn, đang muốn gửi một câu không cần cảm ơn bên kia lại gửi tới:
Tô Nghê: [ Vì thân thể, sau này anh không nên đi Big Rich. ]
Bàn tay đang viết chữ của Dịch Trạch Viễn dừng lại.
Nhớ tới vở kịch diễn ra trong phòng thất tiên nữ ở Big Rich, anh hối hận đến xanh cả ruột.
Lẽ ra không nên nghe theo chủ ý ngu ngốc kia của Âu Tiểu Xuân.
Anh nhanh chóng gõ chữ: [ Chuyện ở Big Rich tôi có thể giải thích. ]
Trước khi gửi đi anh lại do dự, cẩn thận phân tích ——
Nếu nói cho Tô Nghê đó là vì muốn đuổi cô đi anh mới diễn, như vậy cũng xem như đã tẩy trắng cho bản thân, nhưng cô sẽ nghĩ như thế nào?
Nói không chừng cô sẽ thật sự tức giận rồi bỏ đi.
Nghĩ tới khả năng này trên trán Dịch Trạch Viễn chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhanh chóng xóa chữ.
Mười phút tiếp theo anh đánh đánh xóa xóa trên di động, khi thì thao thao bất tuyệt, khi thì cao lãnh chỉ có mấy chữ, nước đầu giường cũng đã rót hết hai bình thế nhưng tin nhắn vẫn chưa soạn xong.
Thẳng đến cuối cùng, Tô Nghê ở bên kia gửi tới: [ Ngủ ngon. ]
Dịch Trạch Viễn:...
Anh nắm di động, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Chỉ vì một câu nói của cô bản thân trở nên luống cuống tay chân, bận rộn nửa ngày.
Nhưng khi cô nói ngủ ngon thế giới của anh lập tức yên tĩnh.
...
Cuối năm, khách sạn Duyệt Đình mở hội nghị cổ đông thường niên.
Ấn theo lệ thường ngày đầu tiên sẽ là tổng kết hội nghị, ngày hôm sau chính là tiệc tối thường niên.
Duyệt Đình là do Dịch Trạch Viễn cùng Đinh Thước và mấy người bạn tốt đầu tư nghề phụ, Dịch gia chiếm đại cổ phần. Tiệc tối mỗi năm ngoại trừ những khách hàng quan trọng của Dịch thị thì còn có sự góp mặt của các nhân vật và chính khách nổi tiếng trong thành phố, đây có thể coi là một sự kiện trọng đại trong năm.
Hôm nay là ngày tổ chức hội nghị thường niên.
Nhóm người Dịch Trạch Viễn đi tới khách sạn. Anh để Tô Nghê chờ ở phòng trà bên ngoài phòng họp, sau đó cùng Âu Tiểu Xuân đi vào bắt đầu buổi hội nghị.
Phòng họp nằm trong khu văn phòng ở tầng 12 của khách sạn. Tất cả các nhân viên đều ở bên trong mở họp, toàn bộ lối đi nhỏ có vẻ đặc biệt trống trải và yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bước chân của người ra vào.
Một mình Tô Nghê ngồi ở phòng trà, xem tin tức trên di động một lúc rồi đi đến cửa sổ.
Cô nhấc chân gác lên bệ cửa sổ, cong lưng, nhàm chán đến mức vừa ép chân vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng xì xào, dường như đang có người đi đến.
Tô Nghê cũng không để ý, tiếp tục ép chân, mãi cho đến khi hai giọng nói quen thuộc lọt vào tai động tác của cô không khỏi chậm lại.
"Đề tỷ, chị vẫn rất đau à. Chị có cần uống chút nước ấm không?"
"Không có việc gì, chị ngồi một lát sẽ tốt thôi."
"Đều do em, một hai cứ bắt chị tới đây chờ anh trai của em đi ăn cơm."
Tô Nghê khẽ nhíu mày.
Cô nghe ra hai người bước vào là Đường Đề và Đinh Nghiên.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
"Này, cô." Đinh Nghiên ở phía sau vênh mặt hất hàm, sai khiến gọi cô: "Tới đây lấy ly nước ấm cho chúng tôi."
Tô Nghê buông chân, chậm rãi xoay người. Cô cố ý âm u lại tựa cảnh cáo nhìn cô ta.
"..." Thấy rõ người kia là ai Đinh Nghiên kinh hoảng thất thố, lập tức nhảy đến cạnh cửa: "Sao lại là cô."
Đường Đề đau bụng sinh lý, vẫn luôn ôm bụng, nghe tiếng thì ngẩng lên, lúc này mới phát hiện ra Tô Nghê cũng ở đây. Cô ta không có phản ứng gì quá lớn, tự nhiên đối mặt:
"Thật trùng hợp, không ngờ Tô tiểu thư cũng ở đây."
"Thật đen đủi." Đinh Nghiên kéo Đường Đề tới cạnh cửa, giống như trốn ôn thần.
Ba người phụ nữ cứ như vậy ngồi cùng một phòng. Đinh Nghiên và Đường Đề đứng cạnh cửa trò chuyện, Tô Nghê đứng ở cửa sổ tiếp tục ép chân.
Tạm thời không có việc gì thì không quấy nhiễu lẫn nhau.
Không biết là cố ý hay vô tình, Đinh Nghiên lớn tiếng nói thời gian mình đính hôn, nói Giang Nghiêu đối tốt với mình đủ kiểu. Điều này khiến cho một người căn bản không có hứng thú như Tô Nghê cũng buộc phải nghe thấy rõ ràng.
"...Em rất chờ mong tiệc rượu ngày mai. Đúng rồi Đề tỷ, Viễn ca khẳng định sẽ mời chị làm bạn gái đi?"
Đinh Nghiên ríu rít nói chuyện phiếm với Đường Đề, cho tới chỗ hưng phấn đột nhiên hỏi: "Chị và Viễn ca khi nào thì đính hôn?"
Những lời này rốt cuộc cũng khiến cho Tô Nghê chú ý. Cô theo bản năng quay đầu nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Đinh Nghiên.
Đinh Nghiên ồn ào nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có chuyện gì liên quan tới cô đâu."
Cô ta chớp mắt, giống như nghĩ ra điều gì đó, cười khẩy nói: "Ồ, không phải là cô thích Viễn ca đấy chứ?"
......
Mí mắt Dịch Trạch Viễn vẫn luôn giật giật, trong lòng bỗng muốn nhìn thấy Tô Nghê. Thật vất vả mới họp xong, anh chạy nhanh ra khỏi phòng họp.
Đinh Thước theo ở phía sau gọi anh. "Viễn."
Anh ta tích cực đẩy người bên cạnh đến trước mặt Dịch Trạch Viễn: "Tiệc rượu ngày mai tôi tính sẽ dẫn theo em rể, để cậu ta làm quen thêm vài người."
Giang Nghiêu khiêm tốn vươn tay: "Dịch tổng, lần trước chúng ta gặp mặt quá vội vàng, tôi cũng chưa kịp giới thiệu bản thân với anh."
Anh ta móc hộp đựng danh thiếp, rút ra một tờ đưa cho Dịch Trạch Viễn: "Mong anh chỉ giáo nhiều hơn."
Dịch Trạch Viễn liếc mắt: [ Công ty thời trang Giang Nam, tổng giám đốc Giang Nghiêu ]
Tên công ty nghe hơi quen tai, giống như không lâu trước đây Âu Tiểu Xuân đã nói qua.
Nhưng,m trước mắt trong lòng anh đang nhớ thương Tô Nghê, cũng không muốn nghĩ nhiều, qua loa có lệ vài câu rồi rời đi.
Mắt thấy sắp tới phòng trà, Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên nghe thấy bên trong vang lên giọng nữ: "Không phải là cô thích Viễn ca đấy chứ?"
Anh chợt dừng bước chân, đưa mắt nhìn về phía phòng trà, lúc này mới phát hiện Đinh Nghiên và Đường Đề đều ở bên trong.
Mà giờ phút này Đinh Nghiên đang dương đầu, có chút độc đoán hỏi Tô Nghê: "Không phải là cô đã thích Viễn ca đấy chứ?"
Dịch Trạch Viễn đứng bất động, thậm chí lặng lẽ đứng trốn.
Anh...đột nhiên muốn biết đáp án của Tô Nghê.
Trong phòng trà, Tô Nghê dừng một lát, thanh âm lãnh đạm: "Đinh tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi."
Lời nói khinh phiêu phiêu lọt vào tai Dịch Trạch Viễn, trong lòng giống như mất đi cái gì đó, cảm giác trống rỗng.
"Xem như cô rất thức thời." Đinh Nghiên khịt mũi coi thường: "Cũng may Giang Nghiêu của tôi chạy trốn nhanh, bằng không có khả năng sẽ không còn mạng để quen biết tôi."
Cô ta ghé sát vào tai Đường Đề không biết nói gì đó. Đường Đề đầy mặt kinh ngạc: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Đinh Nghiên liếc mắt một cái, thanh âm khắc nghiệt: "Ai không muốn sống mới dám thích cô ta."
Đã nhìn thấy loại ánh mắt ghét bỏ này quá nhiều, Tô Nghê đã không còn cảm giác.
Cô xoay người không để ý tới hai người kia nữa, vừa lúc ngoài cửa sổ bỗng nhiên nổi lên một trận gió, có thứ gì đó thổi vào mắt khiến đôi mắt không thoải mái, cô đành phải duỗi tay xoa xoa.
Nhưng khi nhìn vào trong mắt Dịch Trạch Viễn thì đây chính là bộ dáng ủy khuất, đáng thương.
Đinh Thước và Giang Nghiêu lúc này cũng tới phòng trà tìm Đinh Nghiên. Mắt thấy Dịch Trạch Viễn đứng ở cửa, anh ta buồn bực nói:
"Sao không đi vào?"
Giang Nghiêu ở bên tích cực nói: "Dịch tổng, nếu không thì buổi tối chúng ta hãy cùng nhau ăn cơm."
Dịch Trạch Viễn quay đầu, nhìn khuôn mặt nịnh bợ của Giang Nghiêu rồi nhớ tới lời Đinh Nghiên vừa nói, nhớ tới bộ dáng Tô Nghê ủy khuất, trong lòng anh vô cùng tức giận.
Biểu tình anh lãnh đạm, trực tiếp làm lơ Giang Nghiêu, ánh mắt chuyển hướng sang Đinh Thước:
"Quản cái mồm em gái cậu cho tốt vào."
Đinh Thước không hiểu ra sao: "Nghiên Nhi làm sao?"
Đang nói thì Đinh Nghiên ở bên trong vẫn không biết tình hình nói tiếp: "Đề tỷ, em đoán Viễn ca khẳng định thích chị, chỉ là ngượng ngùng thôi. A, nếu chúng ta có thể đính hôn cùng một ngày thì tốt quá rồi, như vậy toàn thành phố nhất định sẽ rất oanh động. Hìhìhì."
Đinh Thước sắc mặt xấu hổ, nhanh chóng trấn an Dịch Trạch Viễn: "Tôi quay đầu sẽ nói với nó, cậu đừng nóng giận."
Dứt lời anh ta lại nhỏ giọng nói. "Thật ra Nghiên Nhi nói cũng không sai, cậu và Đường Đề..."
"Cậu câm miệng." Đôi mắt Dịch Trạch Viễn vẫn luôn dừng trên người Tô Nghê, thất thần nói: "Tôi với cô ta tuyệt đối không thể."
Anh hướng vào trong gọi một tiếng: "Tô Nghê."
Ba người phụ nữ đồng thời ngẩng đầu lên.
"Viễn ca." Đinh Nghiên làm nũng, đi lên ôm cánh tay anh: "Em nói anh này, sao anh lại thế hả? Đề tỷ của chúng ta có rất nhiều người ái mộ, nếu anh không nắm chặt thì trái tim của chị ấy sẽ bị người khác đoạt đi đấy."
Đinh Thước ở bên cạnh không ngừng đưa mắt ra hiệu, thế nhưng Đinh Nghiên hồn nhiên không phát giác. Đường Đề thì ngượng ngùng cười: "Nghiên Nhi, đừng nói bậy."
"Làm gì có." Đinh Nghiên rất có tinh thần, nhìn Dịch Trạch Viễn ồn ào nói: "Viễn ca, anh nói một câu đi, đừng che dấu nữa. Anh tính khi nào thì dành Đề tỷ tới tay?"
Dịch Trạch Viễn chưa đáp lại, Tô Nghê từ đàng kia đã chậm rãi đi tới cửa.
"Dịch tổng." Cô rũ đầu, thanh âm nhỏ nhẹ: "Tôi đi tới bãi đỗ xe chờ anh."
Trước mặt là đôi thiếu gia, tiểu thư nhà giàu nói chuyện yêu đương ,việc tư của bọn họ cô không thấy hứng thú, huống hồ nhìn thấy Giang Nghiêu cô sinh tính chán ghét.
"Hừ! Cô đã nên đi từ sớm, ở đây chỉ thêm chướng mắt." Đinh Nghiên nhỏ giọng nói thầm.
Đinh Nghiên đầy miệng nói bậy, Dịch Trạch Viễn vốn dĩ muốn phủi sạch mọi chuyện ngay trước mắt Tô Nghê, nhưng cô
lại đột nhiên rời đi.
Nhìn tấm lưng kia trong lòng anh sốt ruột một cách vô cớ.
Không phải là cô đã hiểu lầm rồi đấy chứ?
Dịch Trạch Viễn đang muốn đuổi theo, Đinh Nghiên lại ngăn anh:
"Viễn ca! Đề tỷ không thoải mái, bây giờ không thể lái xe, anh giúp em đưa chị ấy về nhà đi."
Đường Đề được Đinh Nghiên đỡ đứng lên, môi nhợt nhạt: "Trạch Viễn, thật xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Dịch Trạch Viễn phiền chán gạt tay Đinh Nghiên. Anh nhìn Đường Đề đang suy yếu, rồi nhìn về hướng Tô Nghê rời đi.
Nhưng chỉ ba giây, trong lòng anh đã làm ra quyết định.
"Âu Tiểu Xuân ——"
Dịch Trạch Viễn lớn tiếng gọi Âu Tiểu Xuân đang sắp xếp tài liệu ở phòng họp tới đây.
"Đưa Đường tiểu thư về đi."
Âu Tiểu Xuân chạy tới: "Vâng."
Đường Đề biểu tình sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn anh: "Anh ——"
"Tôi còn có việc, để Tiểu Xuân đưa cô về."
Nói xong anh cũng không quay đầu, hướng bãi đỗ xe chạy tới.
***
Bãi đỗ xe, cơ thể gầy gò của Tô Nghê đang dựa vào chiếc xe của Dịch Trạch Viễn. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên người cô, giống như một chiếc bóng cô độc, tịch mịch mà quạnh quẽ.
Vô thanh vô thức có thứ gì đó đâm vào người khiến Dịch Trạch Viễn bỗng thấy đau lòng. Anh không có biện pháp dời tầm mắt.
Anh ở phía xa xa nhìn cô rồi nghĩ tới những lời nghe thấy ở phòng trà. Anh ấn điều khiển trong tay, lập tức đi đến tới chỗ chiếc xe.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."
Ánh đèn rực rỡ sáng lên, xe vững vàng chạy trên đường.
Hai người yên tĩnh ngồi, mỗi người một suy nghĩ riêng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Trong không khí như có một mùi hương, Dịch Trạch Viễn biết đó là mùi hương độc nhất trên người Tô Nghê.
Trầm mặc hơn nửa lộ trình, trong lòng Dịch Trạch Viễn cứ suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nhịn không được muốn giải thích với Tô Nghê: "Tôi với Đường Đề...chỉ là bạn bè bình thường, là người hợp tác."
Tô Nghê nghiêng mắt: "Sao phải giải thích với tôi?"
Cô cong cong môi, cười như không cười: "Chẳng lẽ Dịch tổng đã thích tôi rồi?"
Đôi mắt đen nhánh của cô sáng lên, trái tim Dịch Trạch Viễn đột nhiên lỡ mất một nhịp, rõ ràng anh chưa nói gì nhưng miệng đã khô nóng.
Anh cầm lấy chai nước uống vài miếng, ậm ừ thốt ra một chữ: "Tôi ——"
"Tôi đùa chút thôi, Dịch tổng không cần khẩn trương."
"..."
Dịch Trạch Viễn thiếu chút nữa đã muốn làm tinh thần hăng hái rồi thừa nhận mình đặc biệt quan tâm tới cô, nhưng cuối cùng vẫn bị Tô Nghê cắt ngang.
Anh uể oải uống sạch số nước còn lại, nắm chặt chai không ở trong tay, lặng lẽ thu liễm xúc động trong lòng.
Lấy lại bình tĩnh, anh nói: "Nói một chút về chuyện của cô và Giang Nghiêu đi."
Nhắc tới cái tên này Tô Nghê lập tức quay đầu đi, trong giọng nói tràn đầy chán ghét. "Không có gì hay để nói."
"Hai người đã từng ở bên nhau?" Dịch Trạch Viễn mang chút tâm tư thử hỏi.
"Anh ta?" Tô Nghê cười lạnh: "Anh ta không xứng."
Tuy cô vẫn lạnh mặt nhưng Dịch Trạch Viễn có thể nhìn thấy một tia đau xót trong nét mặt của cô.
Mặc dù không nói nhưng anh cũng có thể đoán được bảy tám phần.
Hai người lại khôi phục trầm mặc, thẳng đến khi xe chạy vào ngõ Tiểu Nam.
"Ngày mai là cuối tuần, nghe nói các anh có tiệc rượu, vậy tôi sẽ không tới xem náo nhiệt."
Tô Nghê cởi đai an toàn nhảy xuống xe, không quên dặn dò:
"Trên đường trở về anh nhớ chú ý an toàn, đừng xem di động."
"Tiệc rượu ngày mai anh nhớ uống ít thôi, có chuyện gì thì bảo trợ lý Âu gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong những lời này cô xác định không có gì để nói mới yên tâm rời đi.
Vừa đi được vài bước, Dịch Trạch Viễn ở phía sau đột nhiên gọi cô: "Tô Nghê."
"Hả?"
Tô Nghê quay đầu, phát hiện Dịch Trạch Viễn không biết từ khi nào đã xuống xe. Anh đứng đối diện với cô.
Trong con ngõ nhỏ có đèn đường mờ nhạt, từng tia ánh sáng ấm áp hắt lên người anh.
Một bàn tay Dịch Trạch Viễn cắm ở túi quần, anh dựa vào cửa xe, khóe môi nhẹ nhàng dương lên:
"—— Ngày mai đi cùng tôi."