Thích Dáng Vẻ Hung Dữ Của Em

Chương 10: Rau mùi




Dưới màn đêm đường phố vẫn phồn hoa như ngày. Dòng người qua lại vội vã hoặc lười biếng tản mạn, mỗi người đều bận rộn trong những câu chuyện của riêng mình.
Dịch Trạch Viễn lái xe còn Tô Nghê thì ngồi bên cạnh. Cô không nói một lời, yên tĩnh nhìn ngoài cửa sổ.
Cô giữ trạng thái như vậy kể kừ khi rời khỏi Đinh gia, biểu cảm trước sau vẫn nhàn nhạt giống như thời tiết 0° ở bên ngoài. Cả người tản ra sự lạnh lẽo làm người không muốn tới gần.
Nhưng ở trong mắt Dịch Trạch Viễn thì đây chính là một loại biểu hiện của sự khát vọng có được hơi ấm.
Anh duỗi tay mở radio, thời gian này cũng đã gần tới lễ Giáng Sinh, các tiết mục trên radio cứ cách một lát lại phát bài jingle bell vui vẻ, náo nhiệt.
Dịch Trạch Viễn mở âm thanh thật lớn, nỗ lực làm giảm áp lực của bầu không khí.
Anh cố ý tìm đề tài: "Lễ Giáng Sinh sắp tới cô đã nghĩ sẽ trải qua như thế nào chưa?"
"Con chó gần nhà của cô là đực hay cái?"
"Nói cho cô biết, Âu Tiểu Xuân thật sự cắt trĩ, cậu ta ——"
"Dịch tổng."
Tô Nghê bỗng nhiên quay đầu gọi anh, ánh đèn bên ngoài xuyên qua cửa sổ xe rơi vào đôi mắt của cô, lúc sáng lúc tối.
Cô nhìn Dịch Trạch Viễn.
Dịch Trạch Viễn bị nhìn đến nhịp tim hơi tăng nhanh.
Đôi tay đang cầm tay lái từ từ siết chặt, anh bình tĩnh cảm nhận ánh mắt của người đang ngồi ở ghế phụ.
"Ừm?" Anh trả lời.
"Những lời Đinh tiểu thư nói anh không thấy sợ...Vừa rồi tôi đã suy nghĩ, kể từ khi thuê tôi làm vệ sĩ anh thật sự bị thương không ít lần."
Nói xong Tô Nghê nở nụ cười đầy tự giễu: "Tôi giống như thật sự sẽ gây trở ngại đến mọi người, tựa như ——"
Xe bỗng nhiên dừng lại, lời nói của cô bị cắt ngang.
"Đừng nói nữa."
Dịch Trạch Viễn dẫm chân lên phanh, tầm mắt dừng trên dòng người đang qua lại trên đường, dừng một lát trong miệng kiên định nói: "Tôi không tin những cái đó."
Sương mù lặng lẽ lan tỏa trong mắt Tô Nghê, rất nhanh đã tan đi.
Có lẽ hôm nay có quá nhiều chuyện không vui, cũng có thể là do bản thân bị phủ nhận rất lâu, nay chỉ một câu không tin của Dịch Trạch Viễn đã khiến cho đáy lòng của Tô Nghê nổi lên vô số gợn sóng, thiếu chút nữa thì rơi lệ.
"Đi thôi, chúng ta xuống xe."
Dịch Trạch Viễn mở cửa xe, gió lạnh thổi vào, nhiệt độ lạnh lẽo đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
Tô Nghê nỗ lực bình phục cảm xúc, tuy rằng không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn xuống xe theo anh.
"Đi đâu?"
Khóa kỹ xe, Dịch Trạch Viễn bình tĩnh phun ra hai chữ: "Ăn cơm."
Lúc này Tô Nghê mới phát hiện hai người đang ở trong khu ẩm thực nổi tiếng nhất trung tâm thành phố, nơi này có rất nhiều cửa hàng buôn bán 24 giờ, vô cùng náo nhiệt.
Lần trước hai người sóng vai đi cùng nhau như thế này là lúc đưa giấy vệ sinh cho Âu Tiểu Xuân. Dịch Trạch Viễn nghĩ đến lần đó thì lập tức nghĩ đến con chó, nghĩ đến bản thân khuất nhục ngã vào lòng Tô Nghê.
Anh muốn tìm cơ hội lấy lại tôn nghiêm của một người đàn ông.
Chênh lệch nhiệt độ ban đêm và ban ngày rất lớn, gió lạnh căm căm. Dịch Trạch Viễn nghiêng đầu nhìn bộ quần áo thể thao trên người Tô Nghê, bỗng nhiên có một ý tưởng.
Anh lặng lẽ cởi áo khoác của mình, tính toán đưa cho Tô Nghê phủ thêm.
Tuyệt đối không sai, bá đạo tổng tài trong TV đều diễn như vậy.
Mới cởi 3 cúc áo Tô Nghê bỗng nhiên quay đầu nhìn anh.
Động tác của Dịch Trạch Viễn dừng lại.
"Anh cởi quần áo làm gì?"
Dịch Trạch Viễn:...
Tô Nghê: "Nóng?"
Mẹ nó, cô có thật là một người phụ nữ không?
Dịch Trạch Viễn yên lặng thả tay xuống, từ bỏ kế hoạch.
Anh cười trừ một cái: "Có chút."
Không nghĩ tới Tô Nghê rất có tinh thần, nghiêm túc nói: "Xem ra nền tảng thể lực của anh không tệ lắm, hôm nào đó tôi sẽ dạy cho anh một vài chiêu phòng vệ cơ bản."
Đến rồi, vòng một vòng lại quay về chuyện này.
Trong mắt Tô Nghê ngoại trừ bảo vệ anh thì vẫn là bảo vệ anh.
Là một người đàn ông thân cao 1m82, Dịch Trạch Viễn bỗng dưng có chút buồn bực.
Cô ấy không nhìn ra điều gì khác sao?
Trước quán lẩu treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, phá lệ vui vẻ. Âu Tiểu Xuân xa xa nhìn Dịch Trạch Viễn và Tô Nghê lại đây, nhảy nhót vẫy tay: "Sếp, nơi này."
Tô Nghê ngẩn người. "Sao trợ lý Âu lại ở đây?"
"Chẳng lẽ cô muốn một tổng tài như tôi đi nhúng thức ăn? Dầu bắn lên người tôi thì làm sao." Dịch Trạch Viễn nghiêm túc chỉ quần áo trên người: "Chỉ riêng cái này cũng đã một vạn tám."
Tô Nghê liếc anh một cái, không nói chuyện.
Trong lòng thầm nói: "Thật cho anh cái kẹo, có phải còn muốn người ta bóc vỏ đút vào miệng cho anh hay không."
Âu Tiểu Xuân đã đặt bàn, đây là một quán lẩu Tứ Xuyên cổ điển, hương vị chính tông không nói, mỗi ngày còn biểu diễn các loại kịch Tứ Xuyên.
Lúc ba người bước vào ở giữa đại sảnh đang có biểu diễn kịch đổi mặt. Tô Nghê hứng thú nhìn, Dịch Trạch Viễn cùng Âu Tiểu Xuân đi vào trước.
Khi cánh cửa đóng lại, Âu Tiểu Xuân bắt đầu báo cáo công việc: "Sếp, dựa theo phân phó của anh tôi đã gọi tất cả những món ăn đặc sắc, món ăn mặn, thức ăn chay đều có hết."
"Tốt."
"Nhưng mà anh gọi tôi tới đây sẽ gây ảnh hưởng tới bữa ăn của hai người, với lại tôi cũng không đói bụng..."
Âu Tiểu Xuân nhỏ giọng oán giận. Anh ta đang nằm trong ổ chăn ấm áp thì bị tin nhắn và cuộc gọi của Dịch Trạch Viễn đánh thức, ngay cả việc làm đẹp cho bản thân cũng không kịp đã phải chạy ra ngoài.
"Gọi cậu tới khẳng định có việc dùng."
Dịch Trạch Viễn hung hăng nhìn anh ta, mí mắt nâng nâng nhìn về phía Tô Nghê đang xem kịch ở bên ngoài, ngữ khí đột nhiên dịu dàng: "Ngày thường cậu lắm miệng như vậy, đợi lát nữa ăn cơm nhớ phải nói nhiều một chút. Hôm nay tâm tình Tô Nghê không tốt, nếu có thể trêu chọc cô ấy cười thì tôi sẽ tăng lương cho cậu."
"...Hả?" Âu Tiểu Xuân trừng lớn mắt, bỗng nhiên sếp quan tâm cấp dưới như vậy khiến anh ta nhất thời không tiêu hóa kịp.
"Hả cái rắm! Cô ấy tới rồi, cậu linh động vào cho tôi."
Biểu diễn kết thúc Tô Nghê trở lại bàn ăn, thấy Dịch Trạch Viễn bày ra bộ dáng tổng tài phân phó Âu Tiểu Xuân giúp mọi người chuẩn bị nước chấm.
Nghĩ Âu Tiểu Xuân không tiện lấy cho cả ba người, cô đứng lên: "Trợ lý Âu, tôi đi với anh."
Vài phút sau, hai người từ quầy gia vị trở về.
Trong tay Âu Tiểu Xuân cầm hai bát nước chấm, trong đó có một bát đặt trước mặt Dịch Trạch Viễn, vừa nhấc chân đã bị anh gọi lại: "Âu Tiểu Xuân, sao cậu lại bỏ rau mùi?"
Dịch Trạch Viễn sắp phát điên, cuộc đời này thứ anh ghét nhất chính là rau mùi.
Anh là một vị tổng tài tinh tế trong lĩnh vực thời trang, sao có thể để trong miệng có mùi hương kì lạ của rau mùi?
Chỉ tới gần thôi cũng khiến anh tránh còn không kịp.
Âu Tiểu Xuân nhìn vào trong bát, nhanh chóng giải thích: "Ôi, không phải tôi ——"
Còn chưa nói xong Tô Nghê đã đi đến giữa hai người: "Rau mùi có vấn đề gì à?"
Cô cầm lấy bát đũa của Dịch Trạch Viễn, dùng chiếc đũa đánh đều nước chấm sau đó đưa lên miệng nếm thử. "Hương vị rất thơm."
Mấy nguyên liệu cho vào nồi nước lẩu nay đã chín, Tô Nghê tùy tiện gắp miếng thịt nhúng vào bát nước chấm rồi đưa tới miệng Dịch Trạch Viễn: "Anh nếm thử đi."
"Bùm" một tiếng, Dịch Trạch Viễn cảm giác có cái gì đó gõ mình muốn hôn mê.
Trong đầu anh nhanh chóng loát lại những gì vừa xảy ra ——
Đúng vậy, Tô Nghê cầm chiếc đũa của anh nếm thử hương vị nước chấm, hiện tại lại dùng nó gắp đồ ăn cho anh.
Toàn thân một trận khô nóng.
Bây giờ anh đang thật sự nóng lên...
Âu Tiểu Xuân nhân cơ hội ghé vào tai Dịch Trạch Viễn: "Bát kia của anh là Tô tỷ tỷ lấy."
Thấy Dịch Trạch Viễn chậm chạp không động, Tô Nghê tựa hồ hiểu được: "Sao vậy? Anh không thích ăn rau mùi?"
Cô làm bộ thu hồi tay, chuẩn bị tự mình ăn, vừa dịch được 1cm bàn tay đã bị bóp chặt, túm trở lại.
"Ai nói?" Dịch Trạch Viễn ngoan ngoãn hé miệng. "Tôi ăn."
Âu Tiểu Xuân:???
Đôi mắt anh ta sắp rớt vào trong nồi, không nỡ nhìn thẳng vào người đang ăn đến ngon lành kia, đây thật sự là sếp của anh ta sao?
Có thật là vị sếp trước kia hễ nhìn thấy rau mùi là nhảy ra xa 3m không?
Phục vụ trong tiệm gõ cửa đưa tới một loại bia rất được ưa chuộng. Tô Nghê rót vào ly cho ba người, rồi mở lửa lên mức to nhất.
Ba người cứ như vậy ăn uống vui vẻ.
Trong phòng nóng hôi hổi, Âu Tiểu Xuân thường thường kể vài câu chuyện cười còn nhạt nhẽo hơn bầu không khí lạnh lẽo bên ngoài, nhưng mỗi lần như vậy Dịch Trạch Viễn đều phụ họa cười thật lâu. Tuy rằng Tô Nghê thật sự thấy chuyện không buồn cười, nhưng đêm nay ——
Tiếng cười cùng mỹ vị để lại cho cô một loại ấm áp hiếm có.
Bởi vì mọi người đều uống chút bia, lúc trở về Âu Tiểu Xuân gọi người lái xe.
Anh ta ngồi ở ghế phụ, Dịch Trạch Viễn cùng Tô Nghê ngồi ở phía sau.
Đã là đêm khuya, nỗi mệt mỏi lặng lẽ lản tỏa trên mỗi người, cộng thêm tác dụng của cồn, lên xe không lâu Âu Tiểu Xuân lập tức đánh khò khè.
Tô Nghê cũng nhắm hai mắt, an tĩnh dựa vào ghế.
Ngay lúc này nhịp tim của Dịch Trạch Viễn đang đập 102 nhịp/phút, tinh thần thật tốt.
Tô Nghê ngồi bên cạnh, dựa vào rất gần anh.
Anh có thể ngửi thấy mùi hương đặc trưng trên người cô. Từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã cảm thấy giống như từng quen biết loại mùi hương rất tinh tế và thanh nhã này, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra là đã ngửi thấy ở đâu.
Giờ phút này Tô Nghê tựa hồ đã ngủ rồi, thân thể theo nhịp điệu xóc nảy rất nhỏ của ô tô mà đong đưa.
Kỹ thuật lái xe của tài xế có điểm cuồng dã, ở giao lộ phía trước anh ta bất ngờ đánh tay lái, mọi người trong xe đều nghiêng ngả.
Dịch Trạch Viễn thấy Tô Nghê đang ngả về phía mình, nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy cô.
Sau khi đỡ cô ngồi thẳng Dịch Trạch Viễn ngưng thần đánh giá khuôn mặt của cô.
Tô Nghê có làn da trắng nõn, môi không son tự hồng, ngũ quan tinh xảo, lông mi thật dày dán ở trên mặt, ngẫu nhiên nhẹ chớp một chút, đầu quả tim Dịch Trạch Viễn khẽ run.
Anh chưa bao giờ nghiêm túc nhìn người phụ nữ này, hóa ra cô cũng không thua kém gì người mẫu ở công ty anh.
Tô Nghê tựa hồ ngủ thật sự say, đầu chậm rãi rũ xuống.
Dịch Trạch Viễn giật mình.
Anh bất động thanh sắc, thân thể lặng lẽ dịch lại gần cô, thử đưa vai tới chỗ đầu Tô Nghê gục xuống.
Khoảng cách càng ngày càng gần, đầu vai của Dịch Trạch Viễn đã chạm nhẹ vào đầu Tô Nghê.
Trong lòng anh âm thầm vui vẻ một giây.
Âu Tiểu Xuân vẫn đang ngủ như cũ, tài xế cũng đang nghiêm túc lái xe, không có ai phát hiện nội tâm phong phú của Dịch Trạch Viễn ở trong tối âm thầm hoạt động. Anh muốn gần chút nữa để Tô Nghê hoàn toàn dựa vào đầu vai mình.
Dịch lại gần, sắp dựa vào được rồi.
Bận việc hơn nửa ngày, đầu vai của Dịch Trạch Viễn cuối cùng cũng áp sát vào khuôn mặt Tô Nghê, cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng.
Chỉ là hạnh phúc tới quá nhanh, đi cũng rất nhanh.
Sấm dậy đất bằng, ghế phía trước bỗng nhiên vang lên một tiếng đánh rắm thật lớn——
Thanh âm giòn giã, vang vọng.
Tô Nghê trực tiếp bị đánh thức.
Cô ngẩng đầu, xoa đôi mắt: "Âm thanh gì vậy?"
Dịch Trạch Viễn tươi cười dần dần biến mất, một đôi mắt gắt gao trừng Âu Tiểu Xuân phía trước: "Cậu CMN đánh rắm có thể báo trước cho tôi biết được không?"
"A?" Âu Tiểu Xuân đột nhiên bị rống tỉnh, sờ sờ cái ót, mặt vô tội: "Tôi đánh rắm?"
Dịch Trạch Viễn sắp giết người: "Bằng không thì sao? Chẳng lẽ là tôi?"
Đang phát điên, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng cười thanh thúy.
Anh nghiêng đầu —— chỉ thấy khóe miệng Tô Nghê dương cao, đôi mắt như sao lưu động, hai lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên má, cười thành trăng lưỡi liềm.
Đôi mắt đẹp long lanh, cười lay động lòng người.
Dịch Trạch Viễn ngơ ngẩn nhìn, dần dần chìm đắm.
Bên kia, Âu Tiểu Xuân hưng phấn hoa tay múa chân: "Cười cười! Tô tỷ tỷ cười rồi. Sếp, anh phải tăng lương cho tôi! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."