[Thích Cố] Zero

Chương 7




Thích Thiếu Thương ngẩn người.

Khóe miệng Cố Tích Triều vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt mà cao ngạo, đáy mắt lại có một tia do dự lóe lên, nhưng rất nhanh sau đó đã bị y che giấu bằng cách dời tầm mắt đi.

“Tôi tin tưởng cậu.” Thích Thiếu Thương chậm rãi lên tiếng, đặt tay lên vai Cố Tích Triều, xoay y lại đối diện với mình, “cậu là người tôi chọn để thay đổi ER, tôi tin tưởng cậu.”

Cố Tích Triều cười khe khẽ, đôi mắt cũng nheo lại, dường như muốn an ủi mà vỗ lên bàn tay đang đặt trên vai mình của Thích Thiếu Thương.

“Tôi chỉ sợ cậu mang ER đi gây rối.” Thích Thiếu Thương cũng bật cười, tay Cố Tích Triều rất lạnh, nhưng lòng bàn tay cũng có chút nhiệt độ.

Người tay lẹnh thì tâm nóng, Thích Thiếu Thương đột nhiên nhớ đến rất lâu trước đây, có một người đàn ông luôn luôn cầm ly trà sưởi ấm bàn tay, chẳng biết mấy năm nay, người đó thế nào.

Đó là một hành tinh quanh năm lạnh lẽo, nên người đó luôn mặc quần áo thật dày, trên tay lúc nào cũng có một ly trà nóng.

Khi đó, Thích Thiếu Thương vẫn chỉ là một thằng nhóc, sức lực quá nhiều lại không biết trời cao đất dày, suốt ngày gây rối thành danh, nếu không có người đó, Thích Thiếu Thương sẽ không phải là Thích Thiếu Thương bây giờ.

Trong lúc suy nghĩ, Thích Thiếu Thương nắm lấy tay Cố Tích Triều, cảm thấy tay Cố Tích Triều hơi rụt lại.

Hơi ấm truyền đi giữa hai bàn tay, khiến cho Cố Tích Triều bối rối.

Ý tưởng y vừa đưa ra, đích thực là điều y từng mong ước, thế nhưng lại dễ dàng bị phản bác.

Có lẽ sẽ có ngoại lệ, nhưng với tình trạng trước mặt, đối với đại đa số con người, thì bản chất ưu tú hay không phụ thuộc chặt chẽ vào gene, muốn dựa vào nỗ lực ngày sau mà cạnh tranh công bằng là hoàn toàn không thể thực hiện, cũng như một con chó có cố gắng đến thế nào cũng chỉ là một con chó, không thể để nó lãnh đạo con người, hoặc như sâu bọ sẽ bị chim chóc ăn chứ không vì cố gắng mà may mắn thoát được số kiếp đó, giống như chuột bạch sẽ bị con người mang ra làm thí nghiệm, chứ không thể vì nó biết múa hát nên được tha mạng……

Y nêu ra ý tưởng này, chẳng qua là muốn tìm một cái cớ nghe có vẻ hợp lý, một đề nghị vừa đúng với con đường của ER mà tuyệt đối không bị phản đối, có thể cho y một lý do đàng hoàng để bồi dưỡng thân tín ngay trong nội bộ Hạm Đội Liên Vân, dùng để xóa bỏ tất cả mọi hoài nghi.

ER có danh tiếng rất cao trong nội bộ người tự nhiên, vậy nên lần nào Quân Liên Bang phát động kế hoạch tiêu diệt, thì những nơi tập trung người tự nhiên khác sẽ phát sinh bạo động, hoặc là những bộ phận công nghiệp cần có sức lao động của người tự nhiên trong nội bộ Liên Bang sẽ chịu ảnh hưởng, lại thêm phe nhân đạo trong Liên Bang vẫn giữ thái độ vì tiếp nhận người tự nhiên mà phản đối kế hoạch tấn công, vì vậy tạo thành vô số áp lực, mà nhờ đó ER vẫn có thể sinh tồn.

Vậy nên Cố Tích Triều quyết định phải làm ER sụp đổ từ bên trong, nếu y có thể thành côn, thì không những y được Chủng người ưu tú trong Liên Bang thừa nhận, có được một thân phận hợp pháp không bao giờ bị những nhân viên nghiên cứu dòm ngó mà Phó Tướng Quân đã hứa trước, thậm chí, còn có được vị trí cao quý có thể chỉ tay ra lệnh cho Chủng người ưu tú……

Cố Tích Triều lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương ngượng ngùng cười cười, hành động vừa rồi của hắn chẳng qua là xem Cố Tích Triều như anh em thân thiết mới để lộ ra tình cảm một cách tự nhiên, nhưng nghĩ lại cuộc sống trước đây của Cố Tích Triều, y hẳn là chưa từng tiếp xúc quá thân mật với bất cứ ai, bỗng nhiên, hắn cảm thấy bản thân quá lỗ mãng, vì thế mà bỏ lỡ một tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt đằng sau hàng mi vừa rũ xuống của Cố Tích Triều.

Không khí đang rất gượng gạo, tiếng gõ cửa bỗng chốc vang lên, Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn thì thấy Nguyễn Minh Chính đã đẩy cánh cửa khép hờ bước vào.

Nguyễn Minh Chính hơi chau mày, chính là vì khung cảnh cô vừa nhìn thấy khi mở cửa ra.

“Minh Chính, em có việc gì sao?” Thích Thiếu Thương đứng dậy tiếp đón, thấy Nguyễn Minh Chính cứ nhìn chằm chằm Cố Tích Triều, hắn đang ngượng ngùng thì Cố Tích Triều đã chủ động đứng dậy.

“Tôi ra ngoài hít thờ một lát, hai người cứ nói chuyện.” Cố Tích Triều lịch sự cười với Nguyễn Minh Chính, sau đó ra khỏi văn phòng.

“Minh Chính, em có chuyện gì sao?” Thích Thiếu Thương nghi hoặc nhìn Nguyễn Minh Chính.

Nguyễn Minh Chính không nói gì, chỉ bước đến đằng trước chiếc ghế Cố Tích Triều vừa ngồi, cúi người xuống, kiểm tra cẩn thận chiếc ghế cùng các tài liệu, vật dụng và cả mặt đất xung quanh.

“Tìm gì vậy?” Thích Thiếu Thương tò mò đến đằng sau Nguyễn Minh Chính的背后.

“Xem có cài máy nghe lén hay gì đó không.” Nguyễn Minh Chính đứng thẳng lên, đáp.

“Anh lúc nào cũng ở cạnh cậu ấy, nếu cậu ấy muốn cài máy nghe lén thì có thể giấu được anh sao?” Thích Thiếu Thương có vẻ không vui, “hơn nữa, trên người cậu ấy đều là vật dụng chúng ta cung cấp, cậu ấy đi đâu tìm máy nghe lén để cài?”

“Em còn chưa nói là do anh ta thì anh đã vội vàng giúp người ta biện hộ?” Nguyễn Minh Chính nhướn mày, quay lại nhìn Thích Thiếu Thương, cười một cách châm chọc.

Thích Thiếu Thương cười ngại ngùng, định nói gì đó nhưng bị Nguyễn Minh Chính phẩy tay cắt ngang.

“Anh thật sự hiểu Cố Tích Triều không?” Nguyễn Minh Chính đưa tài liệu trong tay cho Thích Thiếu Thương, “Đây là thứ mà em nhìn thấy khi xâm nhập vào kho dữ liệu của Quân Liên Bang hôm qua, em cho rằng, anh tự xem sẽ tốt hơn……”

Thích Thiếu Thương hơi nghi hoặc nhận lấy tập tài liệu trong tay Nguyễn Minh Chính, lật ra đọc.

“Là một người tự nhiên lẩn trốn trong Quân Liên Bang, hành động của anh ta quá phô trương.” Nguyễn Minh Chính nghiêm chỉnh nói, “Điều này rất đáng nghi ngờ.”

Thích Thiếu Thương hơi chau mày, dường như đang xem xét mức độ đáng tin của lời nói của Nguyễn Minh Chính.

“Dã tâm của anh ta thể hiện rất rõ ràng, anh thật sự không nhận ra sao?” Nguyễn Minh Chính hỏi, “anh thật sự cho rằng anh ta là loại người sẽ cam tâm tình nguyện giúp anh quản lý ER sao?”

“Cậu ấy có dã tâm, anh biết, cậu ấy muốn nhiều hơn, anh biết, bất cứ điều gì cậu ấy hy sinh đều mong nhận được kết quả, điều này anh cũng biết, nhưng anh càng hiểu rõ hơn rằng, trước khi cậu ấy học được vô tư, học được cống hiến, buôc phải có một người có thể hy sinh cho cậu ấy một cách vô điều kiện……” Thích Thiếu Thương nhìn Nguyễn Minh Chính, bỗng nhiên bật cười nói, “cho cậu ấy chút thời gian.”

“Hy sinh vô điều kiện?” Nguyễn Minh Chính càng lúc càng không vui, “anh cho rằng anh là gì của anh ta?”

Thích Thiếu Thương bị Nguyễn Minh Chính hỏi vậy mới sững sờ, đứng nguyên tại chỗ, không biết nói gì, vì bản thân hắn cũng không tìm ra nguyên nhân khiến hắn cam tâm hai tay dâng lên ER.

……………………………………

Cố Tích Triều ra khỏi văn phòng của Thích Thiếu Thương, do dự chốc lát, mới đi đến phòng trà ở đầu bên kia hành lang.

Trong phòng có một vài sĩ quan thân hình cao lớn, thấy Cố Tích Triều tiến vào, đều đồng thanh huýt sáo.

Cố Tích Triều nhìn bọn họ một cái lạnh nhạt, cũng không lên tiếng mà chỉ đến bên cạnh máy nước, định rót một ly.

Khi Cố Tích Triều chỉ còn cách máy nước có một bước chân, một người có bộ dạng như sơn dương bỗng nhiên chặn trước mặt y, nút áo đồng phục mở rộng, thậm chí còn cố ý khoe khoang cơ bắp của mình.

Cố Tích Triều khẽ chau mày, nhưng tiếp theo khóe miệng lại nhếch lên thành một cụ cười lạnh lùng, ngẩng cao đầu nhìn tên cơ bắp trước mặt, vừa có vẻ đùa cợt lại nửa như nghiêm túc hỏi: “Cậu là cấp dưới của ai?”

“Bọn này là thuộc cấp của đệ nhất chiến tướng trong Hạm Đội Liên Vân, Lao Nhị Ca, danh xưng Liên Vân Tứ Loạn.” đối phương hơi khựng lại, nhưng cũng nhanh chóng trả lời, giọng đều khá khinh miệt, “nghe nói Hạm Đội Liên Vân đã đổi Tổng chỉ huy, còn tưởng là ai, thì ra là một tên gầy gò ốm yếu trói gà không chặt……chẳng lẽ Thích đại ca đập đầu vào đâu?”

“Lao Huyệt Quang?” Cố Tích Triều cười khẽ, “nghe nói Hạm Đội Liên Vân là do hai đại tướng một văn một võ Lao Huyệt Quang và Nguyễn Minh Chính cùng sáng lập, dẫn dắt ER đại chiến mấy lần với Quân Liên Bang, lập nên vô số công lao cho ER, cho đến sau này khi Thích Thiếu Thương đến đây, cả hai đều đồng lòng nhường lại cho người tài, trở thành người đứng thứ hai tại ER, đúng không?”

“Sao, nghe thấy uy danh của Lao Nhị Ca chúng ta thì ngốc luôn rồi?” người kia tiếp tục khoe cơ bắp, cười lớn, “khuyên ngươi nên biến đi cho sớm, chẳng được mấy cân thịt mà đòi ngang bằng với Lao Nhị Ca……coi chừng đến khi nào tiêu đời cũng không hay.”

“Liên Vân Tứ Loạn, quả nhiên là loạn.” Cố Tích Triều cười nhạt, “đồng phục mặc không xong, hành động thì không có tư thế quân nhân, bề ngoài không chỉnh tề như vậy, lại thêm thái độ đối với cấp trên……xem ra Hạm Đội Liên Vân quả nhiên là kỷ luật không nghiêm quản lý không chặt, Lao Nhị Ca làm người lãnh đạo thật là thiếu trách nhiệm.”

“Nói cái gì?” một người khác đi đến đằng sau lưng Cố Tích Triều, một tay đặt lên vai y.

Cố Tích Triều nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, khuỷu tay đánh vào xương sườn đối phương, chân móc ngược từ bên dưới, người kia lập tức ngã nhào xuống đất.

Quay người lại, Cố Tích Triều ngẩng lên nhìn hai người đàn ông còn lại bị sự việc làm cho kinh ngạc mà đứng bật dậy, cười khiêu khích, quả nhiên hai người nọ vung quyền đi đến trước mặt y.

Đúng vào lúc này, người sau lưng Cố Tích Triều đã tung ra một quyền, Cố Tích Triều nghe thấy tiếng gió đằng sau, đầu khẽ nghiêng sang một bên thì đã tránh được đòn tấn công của hắn, không chờ hắn đổi hướng tấn công, Cố Tích Triều đã ra tay bắt lấy cổ tay hắn, trong trạng thái kinh ngạc trợn tròn mắt của mọi người, biểu diễn một đòn vật qua vai đẹp mắt, người đàn ông to cao kia đã rơi ngay lên kẻ khi nãy bị Cố Tích Triều đánh ngã đang tìm cách đứng dậy.

Cả hai tay chân hoảng loạn định đứng lên, Cố Tích Triều đã đạp thẳng lên bụng của kẻ nằm bên trên, cả hai đều đau đớn không ít, cùng lúc kêu lên.

Cố Tích Triều khóe miệng còn ý cười, trực tiếp đạp lên người hai tên đang nằm, đi đến trước mặt hia tên còn lại, hai người kia ra tay tấnc ông, nhưng không kịp phản ứng gì đã bị Cố Tích Triều bóp lấy cổ họng, ngón tay lạnh băng như sắt thép ghìm chặt động mạch cổ, khiến cả hai cảm thấy trước mắt tối đen, hai chân mềm nhũn, muốn giãy thoát nhưng không đủ sức lực, chờ đến khi hồi phục tri giác, bọn họ phát hiện ra bản thân đã bị Cố Tích Triều ném lên trên hai kẻ còn đang nằm một cách rất có nghệ thuật, không dễ dàng cử động, mà bị trọng lượng của mỗi người đều không nhẹ, nên người nằm bên dưới cùng đã bị đè đến mức môi trắng bệch.

Cố Tích Triều hai tay cầm ly nước nóng, tựa người vào quầy bar, nhìn bốn người kia lúng túng đứng dậy, khẽ bật cười.

“Cho dù đánh nhau không dùng vũ khí, cũng không phải chỉ cần cơ bắp là có thể thắng.” Cố Tích Triều cười khẽ, tiến lên trước giúp bọn họ kéo ngươi nằm dưới cùng lên, sau khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của bốn người, Cố Tích Triều cuối cùng không nhịn được mà bật cười.

Người tôn sùng sức mạnh, thì chỉ có thể dùng sức mạnh đối phó, với những kẻ tàn bạo, thì tốt nhất là dùng phương thức tàn bạo.

“Các cậu tên gì?” Cố Tích Triều đứng thẳng người, lên tiếng hỏi.

“Phùng Loạn Hổ.”

“Hoắc Loạn Bộ.”

“Trương Loạn Pháp.”

“Tống Loạn Thủy.”

Cả bốn người ngồi trên mặt đất thở dốc, nghe Cố Tích Triều hỏi bèn lần lượt trả lời, Cố Tích Triều nghe xong, nhướn mày: “Cũng xem như là tên hay.”

“Các cậu dám bỏ qua kỷ luật trong quân mà đến khiêu chiến một cấp trên mới như tôi, có thể thấy lá gan không nhỏ, hơn nữa đích thực các cậu không phải là người cam tâm làm thuộc hạ, ngoan ngoãn nghe lời người khác……” Cố Tích Triều đứng từ trên nhìn xuống bốn người, thấy họ ngẩng lên nhìn mình, y mỉm cười hỏi, “Các cậu gia nhập ER, gia nhập Hạm Đội Liên Vân, mục tiêu là gì?”

Cả bốn người đều im lặng không đáp, Cố Tích Triều cúi người xuống, thấp giọng cười hỏi: “Có phải là muốn giống như Thích đại ca, thống lĩnh quân đội, oai phong lẫm liệt?”

Thấy cả bốn người mở to mắt như vừa bị nói trúng, Cố Tích Triều vỗ vai người cách y gần nhất một cách an ủi: “Không muốn làm Tướng Quân thì không phải là binh sĩ giỏi, đây không phải là mục tiêu đáng xấu hổ.”

“Nhưng như thế đã đủ chưa?” Cố Tích Triều khẽ cười, phảng phất đâu đó một chút uy nghiêm, một chút cao ngạo, “cho dù giống với Thích đại ca, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh hòa với Chủng người ưu tú của Liên Bang, vẫn sẽ tiếp tục bị bọn chúng coi thường……các cậu liệu có nghĩ đến, một ngày nào đó, chúng ta có thể thay thế vị trí của bọn chúng, dẫm đạp chúng dưới chân, bắt bọn chúng phải phục vụ? Đó mới gọi là oai phong, không phải sao?”

Thấy mắt bốn người kia lóe lên một tia khá vọng, Cố Tích Triều chậm rãi nói từng từ.

“Đi theo tôi, tôi sẽ biến những điều đó thành hiện thực.”