Hoàng Kim Lân đặt ly trà xuống, đan mấy ngón tay lại, nhìn màn hình đã biến đen trước mặt suy tư.
Vừa rồi, sát ý trong mắt Cố Tích Triều hiện ra, không phải gã không nhìn thấy, cũng không phải không sợ hãi, nhưng gã tuyệt đối không thể lộ ra điều đó với loại người hạ đẳng đó.
Gã đúng là rất căm ghét cảm giác này, rõ ràng bản thân đứng tại vị trí cao hơn, rõ ràng Cố Tích Triều chỉ là một con kiến nhỏ bé trước mặt gã, rõ ràng là chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát y……
Rõ ràng là Chủng người rác rưởi, chỉ cần cho một chút mật ngọt là đủ để chúng vào sinh ra tử, tại sao lại tạo cho gã một cảm giác bức bối khó hiểu?
Hình như ngay từ ban đầu, trong đống xác chết đó, lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé đó, cảm gáic sợ hãi lạ lùng này đã ghim sâu vào trong tim gã, cũng như sâu bọ trong xương tủy, không thể giải thoát.
Còn nhớ lúc đó, gã phụ trách một cuộc thí nghiệm bí mật của Quân Liên Bang, nghiên cứu một loại virus có tác dụng trí mạng dành cho Chủng người rác rưởi, thể thử nghiệm sức mạnh của virus, một hành tinh tập trung Chủng người rác rưởi được chọn để thả virus.
Hiệu quả của virus tốt ngoài dự tính, sau khi trái bom có mang virus phát nổ trên hành tinh đó, virus phát tán với một tốc độ kinh người, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, người trên hành tinh đó hầu như tử vong toàn bộ.
Để xác nhận sức mạnh của virus thêm một bước nữa, gã đã dẫn theo quân đội hạ cánh xuống hành tinh đó, chuẩn bị mang vài xác chết về phòng thí nghiệm giải phẫu.
Hoàng Kim Lân dùng tay chống trán, cảnh tượng xác chết chồng chất ngang dọc năm đó, gã không hề muốn nhớ lại……
Loại virus đó, sẽ làm cho da của người bị nhiễm phân hủy mà không cảm thấy đau đớn, nên kẻ nhiễm bệnh sẽ rất tỉnh táo mà nhìn cơ thể từng chút từng chút bị phân rã, đương nhiên, có kẻ tưởng rằng chặt bỏ phần bị hủy hoại sẽ có thể sống sót, thế nên có rất nhiều người cắn răng cắt bỏ một phần cơ thể, thế nhưng vì khả năng lây nhiễm cực mạnh của virus –trừ khi là sống trong môi trường chân không, bằng không sẽ lại tiếp tục lây nhiễm—bộ phận phân hủy bị cắt đi, rất nhanh sau đó sẽ có bộ phận khác bắt đầu phân rã, cho đến khi nội tạng không còn hoàn chỉnh, cơ năng của cơ thể bị hủy hoại, cuối cùng, vẫn là tỉnh táo cho đến lúc chết.
Vậy nên, có kẻ bị nỗi sợ hãi dằn vặt đến phát điên, có kẻ thì lê lết cơ thể đang phân hủy đi hưởng lạc, mà cũng không thiếu những kẻ không chịu đựng được mà tự sát, cho nên khi Hoàng Kim Lân dẫn theo quân đội đáp xuống hành tinh đó, nhìn quanh khắp nơi đều là những xác chết không toàn vẹn, máu tanh, không khí đầy mùi hôi thối, và cả bọn chuột đang gặm cắn xác chết……đây là khung cảnh mà một kẻ sống trong nhung lụa từ nhỏ như Hoàng Kim Lân chỉ cần nhớ đến là sẽ buồn nôn.
Và gã không thể quên được, trong đống xác chết chất cao như núi đó, gã nhìn thấy đôi mắt ấy, đen thẳm, lạnh băng, quật cường……cùng khát vọng sinh tồn dường như không bao giờ dập tắt được.
Dáng người nhỏ gầy di chuyển chậm chạp, áo quần rách bươm, tứ chi yếu ớt giống như chỉ cần nắm nhẹ là sẽ gãy, khuôn mặt bị máu và bùn đất quyện lại che khuất, tóc rối thành nùi kết trên đầu, thỉnh thoảng lại có ruồi bọ bay ra.
Đứa bé đó tiếp tục đi về phía Hoàng Kim Lân và đám quân lính, trong quá trình đó, nó bước trên đám xác chết đã thối rữa, máu tanh và thịt thối đính trên bàn chân nó, đạp nát cả những cái đầu mắt mở trừng trừng hay lũ chuột không kịp thoát thân, bàn chân trần không còn thấy rõ màu da ban đầu, chỉ để lại từng dấu chân đẫm máu, uốn lượn không thành đường, dừng lại trước mặt Hoàng Kim Lân.
TỰA NHƯ ÁC MA VỪA CHẠY THOÁT KHỎI ĐỊA NGỤC.
Hoàng Kim Lân buồn nôn vì những thứ bẩn thỉu vương trên người thằng bé đó cùng với mùi hôi hám nồng nặc, nhưng trên khuôn mặt bê bết máu của nó, đôi mắt to sáng làm cho gã kinh hãi.
Hoàng Kim Lân tưởng rằng nó chỉ là một trong số Chủng người rác rưởi đang giằng co giữa bờ vực cái chết khi bị nhiễm virus, tưởng rằng nó muốn báo thù những kẻ gây ra thảm cảnh này trước khi chết, thế là Hoàng Kim Lân giơ súng trong tay lên, nhắm vào đầu nó.
Thế nhưng nó lại làm ngơ nòng súng đen ngòm trên đầu, nó cúi đầu xuống, bắt đầu lau chùi mặt mũi, chân tay, cùng tất cả những nơi lộ ra ngoài quần áo trên cơ thể, gạt đi những vệt máu đã khô cứng, lau đi những mẩu thịt thối, tuy rằng không thể nào lau sạch hoàn toàn, nhưng làn da hoàn hảo không thương tổn bên dưới dần dần hiện ra.
Tiếp đó, nó ngẩng đầu lên, không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Kim Lân, thể hiện cho gã thấy điểm khác biệt của nó với Chủng người rác rưởi.
Nó còn sống, không một chút tổn thương, nên nó không giống với đám xác chết kia, nó phải là đồng loại của những kẻ gây ra cảnh xác chết chồng chất này như Hoàng Kim Lân, bọn chúng có trách nhiệm phải cứu nó ra khỏi hành tinh đã chét này, phải để nó được tiếp tục sống.
Hoàng Kim Lân và bọn lính ngơ ngác hồi lâu mới hiểu được ý đồ của nó, nghĩ rằng biết đâu nó là đứa trẻ bị Chủng người rác rưởi bắt cóc, thế nên có kẻ nhanh chóng mang chăn lông đến, quấn quanh người nó mang lên phi thuyền, thế nhưng sau khi nó được tắm rửa sạch sẽ, làm hết các xét nghiệm mới phát hiện ra DNA của nó không có dấu vết nhân tạo, tức là, nhưng khiếm khuyết của Chủng người rác rưởi như tham lam, ích kỷ, phản trắc, điên cuồng……đều có trong người nó.
Nhưng đứng trước ảnh hưởng của thứ virus đó, nó lại giống Chủng người ưu tú, có khả năng miễn dịch bẩm sinh, ngoài ra, IQ và thần kinh phản xạ của nó cũng xuất sắc một cách bất ngờ.
“Quái vật.” Hoàng Kim Lân lẩm bẩm, chau mày căm ghét.
Bao nhiêu năm qua, gã đối diện với Cố Tích Triều đều chỉ có thể đưa ra một đánh giá này.
Sau đó, kế hoạch nghiên cứu và hậu quả mang lại của loại virus đó không may bị người khác phát hiện ra, từ đó dẫn đến những cuộc thảo luận không dứt trong nội bộ Liên Bang liên quan đến vấn đề sinh tồn của Chủng người rác rưởi, thế nên kế hoạch bị dừng lại.
Thực chất cũng chỉ là thái độ nhân đạo của kẻ mạnh dành cho kẻ yếu, Chủng người rác rưởi vĩnh viễn là Chủng người rác rưởi, là chuột thí nghiệm, vẫn đối mặt với vận mệnh phải lên bàn giải phẫu.
Vậy nên, đứa bé kỳ lạ được nhặt trong đống xác chết đó nhanh chóng được đưa vào trung tâm nghiên cứu sinh học của Liên Bang, vì trong mắt của Hoàng Kim Lân cùng đám cấp dưới, và cả các chuyên viên nghiên cứu của Liên Bang, nó chẳng qua là một loại động vật hoang dã kỳ lạ, cần được nghiên cứu, giám định, phân tích nguyên nhân của sự tồn tại mà thôi.
Khi đó, Hoàng Kim Lân tưởng rằng đứa bé đó sẽ biến mất trên thế gian này, hoặc giả dù không biến mất, cũng sẽ được ngâm trong dung dịch bảo quản mẫu vật chờ phân tích, thí nghiệm……gã hy vọng rằng đây là sự thật, chỉ có như vậy, gã mới có thể thoát khỏi đôi mắt như dã thú kia, thoát khỏi cảm giác kinh sợ đáng xấu hổ đó.
Vậy mà, không thể được như ý.
Nghĩ đến đây, Hoàng Kim Lân bất giác thở dài, ánh mắt hướng về bên cạnh, nhìn vào một chiếc hộp sắt nhỏ trên góc bàn.
Trong hộp, là bộ điều khiển từ xa của quả bom được cài vào đầu Cố Tích Triều.
Hoàng Kim Lân dùng tay gõ nhẹ lên bề mặt chiếc hộp, do dự hồi lâu, vẫn quyết định rút tay về.
Bởi vì gã biết rõ, lý do để giết Cố Tích Triều ngay lập tức là không đủ sức thuyết phục.
……………………………………
Ánh nắng rọi vào văn phòng của Thích Thiếu Thương, chiếc lên chiếc bàn làm việc lớn trong phòng.
Thích Thiếu Thương lặng lẽ ngẩng đầu lên từ đống văn kiện cần được xử lý của hắn, nhìn khuôn mặt chăm chú đọc tài liệu của Cố Tích Triều, nhìn đến xuất thần.
Cho dù trước đây hắn có gặt qua bao nhêu người, hắn không thể không thừa nhận, Cố Tích Triều là người đặc biệt nhất trong đó.
“Tôi nói……” Cố Tích Triều gấp bìa tài liệu trong tay lại, ngẩng đầu lên định nói gì đó, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của Thích Thiếu Thương, bất giác ngẩn ra.
“Cậu muốn nói gì?” Thích Thiếu Thương vội vàng nói, trưng ra bộ mặt cười nhằm che giấu bản thân vừa thất thần.
“Anh cho rằng thể chế của ER có thể tương tự như của Liên Bang sao?” Cố Tích Triều suy tư nhìn Thích Thiếu Thương một cái rồi dời tầm mắt đi, “dù sao đi nữa, xét theo thực tế của hai bên, sự chênh lệch là rất lớn.”
“Hả?” Thích Thiếu Thương hơi ngạc nhiên, “Tại sao.”
“Anh cũng biết, người của Liên Bang về cơ bản là từ khi sinh ra……à không, từ khi hợp thành gene đã được quyết định sẵn sau khi trưởng thành sẽ đảm nhận công việc gì hoặc chức vụ nào, nên thể chế của Liên Bang có thể rất chặt chẽ, vì không có ai làm việc vượt ra khỏi chức trách của mình, cũng sẽ không theo đuổi địa vị không thích hợp với bản thân……” Cố Tích Triều dùng tay chống cằm, chậm rãi nói, “nhưng nếu anh muốn thi hành chính sách đó tại ER? Kiểm tra gene của từng người để chọn chức vị?”
“Vậy sao?” Thích Thiếu Thương hơi ngẩn ra, hắn biết nội bộ Liên Bang tồn tại nhiều mâu thuẫn, nhưng trong mỗi hệ thống nhỏ, đều có kết chặt chẽ như một cỗ máy hoàn chỉnh, hắn từng nghĩ nếu ER có thể được như vậy, thì năng lực mỗi cá nhân của ER chắc chắn sẽ được phát huy tốt hơn, nhưng nếu giống như Cố Tích Triều nói, dường như, những gì mà người tự nhiên của ER cố gắng đạt được, đã bị chất lượng tốt hay không tốt của gene xóa sạch.
“Cho dù mọi người đều là thiên tài, cũng không thể cùng làm một công việc trong một tập thể, bắt cuộc phải có nặng có nhẹ, thậm chí, phải có trên dưới, nên cần một thể chế hợp lý, cũng cần có một người có thể nắm vững cục diện……và việc lựa chọn người này, có lẽ nên dùng phương pháp công bằng hơn.” Cố Tích Triều ngẩng đầu lên, nhìn Thích Thiếu Thương, khóe miệng phảng phất nụ cười.
“Cậu đã có cách từ trước, đúng không?” Thích Thiếu Thương cười nói, kéo ghế lại ngồi trước mặt Cố Tích Triều, “thấy bộ dạng tự tin của cậu…..quả nhiên đúng là người có chí lớn, nếu không sao có thể để tâm đến những việc này?”
Cố Tích Triều cười nhạt, xem như chấp nhận lời khen của Thích Thiếu Thương.
“Nếu hoàn toàn dựa theo kiểu của Liên Bang, khó tránh được tạo thành kỳ thị về gene, nếu vậy, ý nghĩa tồn tại của ER cũng không còn.” Cố Tích Triều dùng tay gõ nhẹ bìa hồ sơ, nói chậm rãi, “vậy nên, phương pháp chọn tướng lĩnh không thể dùng nhân tố bẩm sinh như gene để xét đoán……mà nên dùng nỗ lực cá nhân, các cống hiến, bao gồm cả công lao trên chiến trường để làm nhân tố quyết định……”
“Đúng là như vậy.” Thích Thiếu Thương gật đầu, “đây đúng là cách công bằng.”
“Chỉ còn quy tắc cụ thể, nhất thời sẽ không thể hoàn chỉnh, nếu không trải qua một khoảng thời gian thực hiện, tôi cũng không biết được nhân tố nỗ lực bản thân này, thì nên dùng cách nào để so sánh.” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, “đây là suy nghĩ mà bản thân tôi cũng không thể xác định được.”
“Nhưng đó là một giả định chính xác.” Thích Thiếu Thương xoa hai tay, “có phải cậu từ lâu đã có chí hướng, muốn xây dựng một chế độ công bằng trong người tự nhiên không?”
Cố Tích Triều hừ nhẹ, sau đó bật cười.
“Sao anh không nói……từ lâu tôi đã có ý đồ, đến ER gây sóng gió?”