Tình yêu không giống như những gì mà bề ngoài chúng ta thấy. Tưởng như rất ngọt ngào, ai biết đâu lại chính là nỗi khổ sở vô tận. Yêu là gì? Thương là gì? Đau đớn là gì? Hạnh phúc là gì? Hỉ, nộ, ái, ố là những xúc cảm mà con người vốn có. Giữ cho cảm xúc không dâng trào đâu khó? Cái khó duy nhất chính là phải tự lừ dối con tim cùng với lý trí của mình. Yêu...phải chăng chính là một hồi ly biệt? Yêu thương người, người không thấu. Nhớ nhung người, người nào hay?
Tiếng đàn tha thiết vang vọng khắp trời xanh, nỗi cô đơn như bủa vây hết thảy. Đau lòng! Đến khi nào người cùng ta chung bước? Đến khi nào ta thoát khỏi cô đơn? Đến khi nào... hai ta hòa làm một thể? Ta yêu người, ta nguyện hi sinh. Dùng nỗi đau của ta để đổi lấy nụ cười của người. Dùng cuộc đời của ta để đổi lấy người được hạnh phúc. Không có gì là không tốt, tất cả là do ta tự nguyện.
Ta đau lòng, người có nhớ nhung ta? Thương hại ta trong bóng đêm cô quạnh? Người sầu, ta sầu. Người vui, ta vẫn sầu. Người lạnh nhạt, ta yêu. Người lãnh khốc, ta vẫn yêu. Cuộc đời ta, sinh ly tử biệt, chỉ hối hận... Muốn trọn kiếp yêu người... Hỏi thế gian, tình là gì? Là vui? Là buồn? Hay là kiếp khổ đau?