Hoa nở, rồi hoa tàn...Có hợp, rồi có tan... Hỏi thế gian tình là gì? Tại sao cứ mãi luyến lưu lấy một hóng hình không thuộc về ta? Nước mắt, cớ sao lại tuôn rơi mãi, tựa như mưa, đau lòng, chua xót. Hoa đào mềm mại, đáy lòng mềm mại. Hoa tàn, liệu trong lòng có phải cũng tàn phai? Nở nụ cười, cớ sao lại thê lương đến thế? Muốn là sự ngọt ngào, nhưng bên khóe môi tràn đến toàn là khổ đau.
Phải chăng là quá yêu nên quá đau? Phải chăng vì quá thương nên đành bất lực? Tình yêu giống như một trái đắng, ăn vào mặn chát, lại cứ muốn nếm thử mãi, thử mãi, đến khi trái tim đã hoàn toàn yếu mềm, quen với việc dựa dẫm, thứ nhận lại chính là chua xót vô biên. Nhân gian, nào ai hay, ai thấu quy luật sinh tồn? Chỉ biết một lòng trầm luân, không thay lòng, không oán hận.
Nhưng người, người có thấu hay không? Một khúc tình bi vang lên khiến lòng ai quặn thắt. Đau đớn khôn nguôi! Giá như nỗi đau chỉ là một cơn ác mộng. Giá như tất cả đều hết thảy không phải sự thật. Sẽ không có tổn thương, càng không hiểu như thế nào là khắc cốt ghi tâm cả một đời. Yêu... Nương theo tình yêu... Khúc ca vang vọng... Nên cười hay nên khóc cho thỏa nỗi lòng? Kết cục...là đau đớn đến thương tâm. Không một ai thấu hiểu...