Tác giả: Cửu Lệnh Vũ
Edit: Vũ ; Beta: Serenely.
-
"Thiên Vĩ, cậu cũng đến đây ăn à?" Hoa khôi Ngô Điềm Điềm hỏi Trình Thiên Vĩ với dáng vẻ thân mật.
Nhìn dáng vẻ khác thường không giống với thái độ khó gần thường ngày của hoa khôi, Trình Thiên Vĩ không hề thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy ánh mắt đang lướt về phía Vệ Dịch Thần của Ngô Điềm Điềm rất chói mắt.
Mà Ngô Điềm Điềm cũng không cần Trình Thiên Vĩ trả lời.
Chỉ thấy cô "bất ngờ" nhìn thấy Vệ Dịch Thần, đỏ mặt ngại ngùng lên tiếng: "Á! Vệ thiếu gia! Anh và Trình Thiên Vĩ biết nhau sao!"
Vệ Dịch Thần: "..."
Không ngờ tới con gái bây giờ chỉ mới mười lăm tuổi mà đã có ý muốn tiến vào showbiz như vậy.
Im lặng một chốc, Vệ Dịch Thần nhìn ra Trình Thiên Vĩ không vui lắm nên anh cố ý bơ đẹp Ngô Điềm Điềm.
Khi ra đến ngoài căng tin, anh nhìn Trình Thiên Vĩ với vẻ mặt dịu dàng nói: "Em tên Thiên Vĩ à?"
Trình Thiên Vĩ nghe thấy tên của mình được Vệ Dịch Thần gọi một cách thân mật, lại nhìn thấy trên gương mặt lạnh nhạt quanh năm của Vệ Dịch Thần có một tia dịu dàng hiếm có khiến trái tim cậu không khỏi bồi hồi. Tạm thời nào còn chẳng nhớ rõ mấy chữ Ngô Điềm Điềm viết thế nào ấy càng đừng nói đến việc tự làm mình không vui chỉ vì Ngô Điềm Điềm.
Thấy Vệ Dịch Thần cất bước đi về phía trước, Trình Thiên Vĩ theo bản năng chạy chậm vài bước đuổi theo.
"Ừm, tôi tên là Trình Thiên Vĩ." Đôi mắt hạnh hơi tròn của cậu chàng nhẹ nhàng cong lên thành hình trăng lưỡi liềm đáng yêu.
"Vệ Dịch Thần."
Vệ Dịch Thần lấy điện thoại ra gõ tên anh vào ghi chú, đưa cho Trình Thiên Vĩ xem.
Trình Thiên Vĩ ghé bên cạnh Vệ Dịch Thần, nhận điện thoại, trong đầu âm thầm khắc sâu ba chữ Vệ Dịch Thần kia tay cũng không quên gõ tên mình lên đó.
"Tên của tôi viết thế này."
Khi đang nói chuyện, cả hai cất bước với tốc độ giống nhau.
Hai dáng người thon dài giống nhau, một cao một thấp hài hòa đi cạnh nhau, quanh thân đều tản ra một loại tần số không cho người khác bén mảng vào.
Nhận ra tần số ấy, Ngô Điềm Điềm không khỏi cảm thấy cô đơn mà không cam lòng xoay người bỏ đi, người có cùng ý tưởng với cô đều héo đi tâm tư đang ngo ngoe rục rịch của mình.
Quá đáng tiếc rồi… đây là lần đầu tiên cơ hội tiếp xúc gần gũi với nam thần, vậy mà lại bị tên đàn ông thối trước mặt giành trước một bước.
Mấy cô gái có tâm hồn quá chín chắn khi nghĩ tới điều này đều không khỏi hâm mộ, ghen tị hận Trình Thiên Vĩ, người đã dũng cảm tiến lên bắt chuyện.
Lúc này, Vệ Dịch Thần cũng đã dẫn Trình Thiên Vĩ ra tới cổng trường.
"Em học ở trường trung học cơ sở Bộ Dương à?"
Vệ Dịch Thần giả vờ không biết gì về Trình Thiên Vĩ, lại nhận được một câu trả lời không hề liên quan đến câu hỏi của Trình Thiên Vĩ.
"Tôi là học sinh ngoan!"
Trình Thiên Vĩ đỏ mặt trịnh trọng nói với Vệ Dịch Thần. Như là sợ Vệ Dịch Thần không tin nên cậu lại vội vàng nhấn mạnh:
"Tôi nói thật ó!"
Dù hiểu Trình Thiên Vĩ đến từng chân tơ kẽ tóc – có thể đoán ra hôm nay Trình Thiên Vĩ sẽ mặc quần áo màu gì và kiểu dáng ra sao – Vệ Dịch Thần, sau khi nghe câu trả lời của Trình Thiên Vĩ cũng phải ngẩn ra một lúc mới suy nghĩ cẩn thận lại lý do Trình Thiên Vĩ nói hai câu đó.
Đơn giản chỉ là không mong anh sẽ có cái nhìn không tốt về mình.
Không muốn mình hiểu lầm một tên trường ngoài sẽ xuất hiện ở trường Thanh Phi này. Chỉ bởi vì Trình Thiên Vĩ là một tên côn đồ, không nghề nghiệp cũng không học vấn.
Mặc dù rất giống, nhưng sao Trình Thiên Vĩ có thể so với những tên đê tiện diêm dúa lòe loẹt ngoài kia chứ.
Ít nhất Trình Thiên Vĩ cũng từng là một học bá, trong đầu cậu trữ rất nhiều kiến thức; cậu sống không có lí tưởng là bởi vì cậu thật sự không thiếu tiền, cũng thực sự mơ màng về tương lai, không có mục tiêu.
"Ừ, tôi tin em." Vệ Dịch Thần cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Trình Thiên Vĩ.
Mắt Trình Thiên Vĩ sáng lên, nhìn Vệ Dịch Thần, bất giác cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Vệ Dịch Thần. Trong đôi mắt hạnh ướt át tràn ngập sự tin tưởng, lúc này Trình Thiên Vĩ hệt như chú cún con cầu được nhận nuôi.
Vệ Dịch Thần bèn thuận theo lòng mình, đưa tay véo nhẹ gò má trắng nõn của Trình Thiên Vĩ.
Động tác thân mật tự nhiên, nhưng hai người lại không hề miễn cưỡng hay không quen.
Cảm nhận được sự đụng chạm mỏng manh trên má, Trình Thiên Vĩ không tránh khỏi ngượng ngùng chút chút.
Cậu đưa tay sờ lên gò má bị véo nhẹ của mình, sau đó giương mắt lên nhìn chàng trai cao hơn mình một cái đầu trước mặt, trong lòng âm thầm phân Vệ Dịch Thần vào khu đối tượng đặc biệt cần được quan tâm.
Nhất kiến như cố[1], chắc là nói về họ đi.
[1] nhất kiến như cố (一见如故): mới gặp mà như đã thân quen từ lâu.
Trình Thiên Vĩ không tài nào giải thích nổi sao cậu cứ muốn gần gũi với Vệ Dịch Thần thế này, vậy nên cậu chỉ có thể đoán rằng đó là bởi vì cậu quá khát khao tình thân, cũng quá cô đơn mà Vệ Dịch Thần thoạt nhìn lại rất tốt đẹp và ấm áp đi…
Trình Thiên Vĩ may mắn. May là không biết sao mà Vệ Dịch Thần giống như bị mù mà nhìn cậu với con mắt khác, nói chung là cậu phải nhân cơ hội này mà kéo gần khoảng cách giữa cả hai.
Dù thế nào cũng phải kết bạn cho được.
Mà Vệ Dịch Thần không bao giờ nghĩ đến trong lòng Trình Thiên Vĩ mình lại trở thành một tên mắt mù.
Dù sao thì anh có hiểu Trình Thiên Vĩ thế nào đi nữa thì hiện tại cả hai đều là hai cá thể có ý nghĩ của riêng mình, anh cũng không phải con giun trong bụng Trình Thiên Vĩ, đâu thể nào xuyên qua túi da cậu mà nhìn được suy nghĩ trong lòng cậu.
Lúc này trong đầu anh toàn là suy nghĩ về cảm xúc lúc véo má Trình Thiên Vĩ.
— Vẫn còn quá gầy, nếu không thì chắc chắn là véo đã tay hơn.
Vệ Dịch Thần cúi đầu nhìn chàng trai với vóc dáng nhỏ gầy chỉ cao đến ngực mình kia, khó mà tưởng tượng được.
Chính là một cậu bé như vậy, nếu như không có anh, sẽ phải ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân dài dài, nhanh chóng trưởng thành, mất đi hết thảy vẻ ngây thơ non trẻ và trở thành một ông quan thế tục.
Nhưng bây giờ anh đã ở đây rồi, Trình Thiên Vĩ sẽ không cần phải đối mặt với sự tàn khốc cùng đau khổ nữa, cũng không cần ép bản thân gánh vác những thứ mà mình không cần phải gánh.
— Cậu sẽ giống như bao cậu bé cùng trang lứa khác, bình yên suôn sẻ mà lớn lên.
Vệ Dịch Thần thầm hứa từ tận đáy lòng.
Ý muốn chăm sóc và giúp đỡ Trình Thiên Vĩ của anh chưa bao giờ nguôi ngoai vì nhìn thấy người thật, mà lại có chiều hướng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sau khi hồi thần lại, Vệ Dịch Thần mở miệng hỏi cái người cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì trước mặt:
"Em muốn làm gì tiếp theo hử?"
"Tôi…"
Lòng Trình Thiên Vĩ bắt đầu căng thẳng, bây giờ cậu còn chưa có manh mối gì về việc trở thành bạn bè của nam thần đâu!
Cái này, nam thần đang muốn hạ lệnh đuổi người sao!
"Tôi còn chưa nghĩ ra." Trình Thiên Vĩ buồn rầu tự vò đầu bứt tóc.
"Nếu không có gì làm thì em có muốn đi cắt tóc với tôi không?"
Vệ Dịch Thần cong môi, ý hữu sở chỉ[2] nói: "Tôi nghĩ những học sinh ngoan đều biết rõ nhà trường cấm nhuộm tóc, cho nên tôi chỉ định cắt ngắn đơn giản thôi."
[2] ý hữu sở chỉ: ngoài ý nghĩa trên mặt chữ còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
"!!!"
Đầu óc Trình Thiên Vĩ muốn nổ tung rồi.
Xem xem cậu đã làm cái chuyện ngu ngốc gì rồi nè trời? Nhuộm hẳn cái đầu đỏ chót chói lọi vậy mà dám nói với nam thần rằng mình là học sinh ngoan?!
Cậu lấy đâu ra cái lá gan đó thế!
Trình Thiên Vĩ rất muốn chạy trốn khỏi tầm mắt Vệ Dịch Thần, nhưng cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội bồi dưỡng tình cảm với người bạn tốt đang đưa tới cửa này, cộng thêm cậu rất muốn thay đổi hình tượng của mình trong mắt Vệ Dịch Thần, cuối cùng "mặt dày" của cậu đỏ lên, nghiêm túc gật đầu:
"Ừm, tôi cũng thấy nhuộm tóc không tốt lắm. Lần trước vì tò mò mà đi nhuộm tóc thành màu đỏ, giờ thì hối hận rồi."
"Vậy đi thôi."
Vệ Dịch Thần nhịn xuống xúc động muốn cười ra tiếng, nếu không nhỡ mà Trình Thiên Vĩ bị tiếng cười của anh dọa chạy thì sao, lần sau anh mà muốn danh chính ngôn thuận ở chung thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Hai người tìm đại một tiệm cắt tóc gần đó, Vệ Dịch Thần để mặc cho thợ cắt tóc mân mê kiểu tóc mới của mình, rồi chuyên tâm ngồi một bên bồi Trình Thiên Vĩ nhuộm lại tóc thành màu đen, anh cũng không quan tâm lắm kiểu tóc mới của mình.
Dù sao thì mặt anh đẹp mà, kiểu tóc có xấu ra sao thì cũng có thể kiểm soát được. Hơn nữa, anh muốn cắt tóc cũng chỉ để cho Trình Thiên Vĩ có lý do để nhuộm đen lại thôi.
Mặc dù Trình Thiên Vĩ môi hồng răng trắng, với anh mà nói thì dù cậu có để quả đầu đỏ kia cũng rất đẹp, nhưng xét đến cùng nó không phù hợp với thân phận học sinh bây giờ của cậu, nó cũng sẽ khiến cậu phải chịu nhiều ánh mắt kỳ lạ không cần thiết.
Nghĩ đến điều đó khiến anh cảm thấy đau lòng, luyến tiếc không chịu được.
Ánh mắt Vệ Dịch Thần tập trung trên gương mặt Trình Thiên Vĩ, dường như anh tràn đầy sự tò mò và hứng thú vô vàn đối với Trình Thiên Vĩ, nhìn gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ kia của Trình Thiên Vĩ anh luôn cảm thấy khá kì diệu.
Và mỗi khi nhìn thấy thì suy nghĩ của anh lại có sự thay đổi.
Nếu như nói ban đầu anh chỉ muốn cứu vớt bản thân là Trình Thiên Vĩ trong quá khứ, thì giờ đây anh chỉ còn muốn giúp đỡ một bé đáng yêu có cùng cảnh ngộ với mình mà thôi.
Cũng là nơi duy nhất anh có thể gửi gắm cảm xúc.
Chỉ trong nháy mắt, cậu bé tóc đỏ đã biến thành cậu bé tóc đen dưới sự chứng kiến của Vệ Dịch Thần.
Mái tóc đen mềm mại, ngoan ngoãn buông xuống trên đầu Trình Thiên Vĩ, một vài sợi tóc lòa xòa che đi vầng trán trơn bóng của cậu, màu đen quyến rũ nhẹ xuống trên làn da trắng làm bật lên vẻ thanh tú như ngọc bích.
Trong vô thức, ngũ quan vốn đã xuất chúng của cậu càng lóa mắt hơn.
Vệ Dịch Thần không khỏi ngắm đến ngẩn ngơ, sau khi phát hiện trong con ngươi đen như hắc diệu thạch kia kia đều là hình bóng của mình, anh càng xuất thần hơn, mãi đến khi Trình Thiên Vĩ cắt ngang suy nghĩ của anh:
"Cậu thấy kiểu tóc mới của tôi thế nào?"
"Rất đẹp." Trên môi của Vệ Dịch Thần khẽ gợi lên một nụ cười rất đẹp, cũng không keo kiệt mà khen qua loa.
"Tôi cũng thấy không tệ lắm."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Trình Thiên Vĩ bắt đầu tự ngắm mình trong gương, cách thường gọi… tự luyến.
Không biết Vệ Dịch Thần nghĩ đến điều gì mà trên gương mặt anh xẹt qua một tia cổ quái.
Thì ra anh đã có dấu hiệu tự luyến từ khi còn nhỏ, khó trách anh luôn không kiềm chế được mà nảy sinh sự yêu thích với Trình Thiên Vĩ.
Có vẻ như việc thỉnh thoảng anh nghĩ Trình Thiên Vĩ đáng yêu cũng không có gì lạ.
Chà, bây giờ nhìn mình trong gương anh cũng thấy mình đẹp trai lắm ấy chứ.
Cho nên… anh nghĩ, tốt với Trình Thiên Vĩ một chút, tốt một chút, lại thêm một chút…
Cũng rất bình thường mà, đúng không?
Vệ Dịch Thần âm thầm đưa ra kết luận.