Vào buổi sáng, đang trên đường đến trường Vệ Dịch Thần đưa cho Ngô Duệ một tấm thẻ.
"Hôm nay tôi đi học một mình, cậu đi tìm cho tôi một căn hộ thích hợp gần trường Thanh Phi, cứ quẹt tiền trong thẻ thanh toán."
Ngô Duệ cầm thẻ, gật gật đầu: "Ừm, Vệ thiếu gia, cậu muốn một căn hộ thô[1] hay căn hộ full nội thất[2]?"
[1] căn hộ thô:
[2]: căn hộ full nội thất:
"Full nội thất, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ chuyển qua."
Vệ Dịch Thần không hề khách sáo chút nào, cũng không cảm thấy đang làm khó Ngô Duệ.
Dù sao mấy căn hộ dưới danh nghĩa ba Vệ đều đã sẵn sàng, Ngô Duệ cũng chỉ sàng lọc giúp anh mấy căn hộ không đủ tiêu chuẩn thôi.
Chuyện nhỏ này có lẽ không thể tôi luyện Ngô Duệ, mà sở dĩ anh để cậu ta đi tìm phòng là muốn cắt cái đuôi này Ngô Duệ này.
Anh cũng không biết Ngô Duệ có phải là ánh mắt của Vệ Bình Phong hay không, hôm nay anh muốn phá bỏ hình tượng mà trốn học đi chơi, có thể không bị Ngô Duệ nhìn thấy thì đương nhiên cậu ta không nhìn thấy cũng tốt hơn.
Không thể không nói, xét theo một mức độ nào đó thì sự xuất hiện của Trình Thiên Vĩ đã khiến Vệ Dịch Thần có thêm không ít sức sống.
Nếu như không có Trình Thiên Vĩ thì ít nhất, Vệ Dịch Thần cũng không quyết định chuyển ra ngoài sớm như vậy, cũng sẽ không có ý định trốn học. Ít nhất anh cũng sẽ trải qua vài năm chết lặng trong nhà họ Vệ, chờ khi ba anh để anh đi huấn luyện, anh mới có thể thật sự tự do.
Đến trường, Vệ Dịch Thần và Ngô Duệ tạm biệt nhau trên xe.
Đến lớp đọc sách vào buổi sáng như thường lệ, Vệ Dịch Thần đứng dậy đi tìm giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ. Dù sao thì hình thức vẫn phải làm cho tốt.
"Thầy/cô* ơi, cơ thể em không thoải mái lắm nên em xin nghỉ buổi chiều ạ."
*vì chưa biết giới tính của gvcn nên mình để z tạm nhé, khi nào biết mình sẽ sửa lại sau.
Lúc nói mấy lời này, sắc mặt Vệ Dịch Thần hồng hào, thân thể thẳng tắp, trên mặt không nhìn thấy chút bệnh tật nào.
Mặc dù giáo viên chủ nhiệm không nói nên lời về chuyện này, nhưng cũng không có cách nào với Vệ Dịch Thần nên trực tiếp ký vào tờ đơn xin nghỉ học của Vệ Dịch Thần.
"Cảm ơn thầy/cô."
Vệ Dịch Thần nhận tờ giấy, không có thành ý mà để lại một câu rồi xoay người rời đi. Mà lúc này cũng đã tới giờ ăn trưa nên Vệ Dịch Thần đi thẳng xuống căng tin của trường.
Vì để có thể quang minh chính đại xuống căng tin mà không OOC, Vệ Dịch Thần còn cố ý để lại hợp cơm do đầu bếp trong nhà chuẩn bị trên xe.
Vừa bước vào căng tin, Vệ Dịch Thần đã nghênh đón ánh mắt ngạc nhiên, xa cách hoặc kích động mừng rỡ của mọi người.
Không quan tâm xung quanh, Vệ Dịch Thần đi thẳng tới chỗ cửa sổ để lấy thức ăn, Vệ Dịch Thần như một đóa hoa cao lãnh không nhiễm bụi trần, cầm khay cơm đi qua đám người đang chen chúc một cách ưu nhã, trong suốt quá trình đều không xảy ra ma sát đụng chạm với ai.
Nhưng hành vi cố ý giữ khoảng cách với người khác, bởi vì vẻ mặt lạnh nhạt đối xử bình đẳng của Vệ Dịch Thần, còn có phong phạm quý công tử có thể nói là dễ chịu của anh, lại khiến cho mọi người không hề chán ghét chút nào trái lại còn không kìm được mà cảm thấy Vệ Dịch Thần nên là như thế.
Vệ Dịch Thần rời khỏi đám đông, cố ý tìm một chỗ có tầm nhìn tốt nhất trong đại sảnh.
Tuy nhiên, Vệ Dịch Thần chỉ mới ăn được vài miếng thì có một cuộc gọi đến như trong dự kiến.
"Rất xin lỗi, Vệ thiếu gia! Tôi để bữa trưa của cậu trên xe rồi, tôi sẽ bảo tài xế mang lại cho cậu!"
"Không cần, tôi ăn ở căng tin rồi."
Vệ Dịch Thần thản nhiên nói chuyện phiếm với Ngô Duệ, ánh mắt quét nhẹ qua lại lên những người trong đại sảnh: "Ngược lại là cậu, đã xem được căn hộ nào chưa?"
"Trước mắt có năm căn hộ không tồi, đang so sánh sàng lọc lần cuối." Dường như Ngô Duệ hơi hưng phấn, thậm chí âm điệu cũng cao hơn một chút: "Vệ thiếu gia đừng lo lắng! Nhất định tôi sẽ chọn cho cậu một căn phòng tốt nhất!"
"Ừ, cố lên."
Vệ Dịch Thần trực tiếp cúp máy.
Sau khi một bóng dáng rơi vào tầm mắt, thái độ vốn không nghiêm túc của Vệ Dịch Thần rõ ràng càng trở nên qua loa hơn.
Lực chú ý không kìm được mà tập trung vào người đang đứng cách đó không xa, Vệ Dịch Thần nhìn bóng dáng chàng trai tóc đỏ đi lại nhanh nhẹn trong đám người, khóe môi vốn thẳng tắp giờ lại khẽ nâng lên.
Trình Thiên Vĩ gối hai tay sau đầu, ngậm một cọng cỏ đuôi chó[2] trong miệng. Tuy vẻ mặt vẫn vô cảm, nhưng trong đám người đang chen chúc mà cậu cũng không cố kỵ cất bước lớn, đã cho thấy cho sự thờ ơ của cậu đối với thế giới bên ngoài đã đạt đến đỉnh điểm.
[2] Cỏ đuôi chó (狗尾巴草):
Có lẽ người khác sẽ xem sự thờ ơ này là côn đồ, nhưng Vệ Dịch Thần biết rõ Trình Thiên Vĩ chỉ là không quan tâm đến những việc đã xảy ra hoặc có thể xảy ra mà thôi.
Nhạy bén phát hiện được một ánh mắt rực lửa đang rơi trên người mình, Trình Thiên Vĩ vừa nhấm nháp cọng cỏ nhạt nhẽo trong miệng vừa tò mò nhìn sang ánh mắt kia.
Chờ đến khi nhìn rõ dáng vẻ của "kẻ nhìn lén", Trong lòng Trình Thiên Vĩ khẽ run, nhất thời chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, ngay cả cọng cỏ trong miệng rơi xuống đất lúc nào cũng không hay.
Đường nét khuôn mặt của kẻ nhìn lén thanh tú, góc cạnh rõ ràng, trên gương mặt non nớt của thiếu niên đã mơ hồ nhìn thấy được phong tư lỗi lạc trong tương lai. Đôi mắt anh hẹp dài thanh lãnh, đôi môi thẳng tắp, khí chất lạnh như băng mà đẹp đẽ cao quý.
Chỉ dửng dưng ngồi đấy, đã tạo thành một thế giới của riêng mình.
Rõ ràng, anh không ăn khớp với những ồn ào quanh mình. Mà bất cứ ai chỉ cần nhìn anh một chút, sẽ không kiềm chế được mà cảm thấy chỉ có thể đứng xa mà trông.
Mà Trình Thiên Vĩ cũng không ở trong phạm vi của bất cứ kẻ nào quanh đây, cậu cảm thấy mình đối với cái tên nhìn lén có gương mặt lạnh lùng kia khá đặc biệt.
Mà thái độ của tên mặt lạnh kia đối với cậu rõ ràng là khác biệt.
Trình Thiên Vĩ tin chắc, lúc ánh mắt cả hai chạm nhau cậu đã nhìn thấy hiện tượng băng tan cực kỳ kinh diễm. Mặc dù chỉ trong tích tắt nhưng dường như cậu đã nhìn thấy một đóa Dạ Quỳnh[3] đang nở rộ.
[3] Dạ Quỳnh (昙花):
Không hiểu sao miệng lưỡi Trình Thiên Vĩ bỗng trở nên khô khốc.
Nuốt một ngụm nước bọt, Trình Thiên Vĩ nghi ngờ cơ thể mình bị bệnh rồi — nếu không thì giải thích sao về chuyện tim cậu đang đập bùm bùm muốn bay ra ngoài đây?
Cậu còn nghĩ là mình bị ai đó hạ cổ rồi. Bằng không, giải thích thế nào về đôi chân đang không thể kiểm soát luôn hướng về phía cái người mặt lạnh như băng kia đây?
Không hề có lí do nào cả, cậu muốn gần gũi hơn với chàng trai lạnh lùng kia.
— Cậu cũng nghĩ rằng lẽ ra bọn họ nên thân thiết như thế.
Aaa, đúng là gặp quỷ rồi má ơi!
Trình Thiên Vĩ tức giận giơ tay hung hăng vỗ đầu mình.
Cậu muốn nhắm mắt làm ngơ mà đi thực hiện mục đích của chuyến đi này, đi mời em gái hoa khôi ăn cơm nhưng ánh mắt luôn không nhịn được mà lén nhìn về phía Vệ Dịch Thần, bên tai liên tục tiếp thu mấy tin tức liên quan.
"Trời ơi! Cậu có thấy không? Nam thần vừa mới cười kìa!"
Hứ, tất nhiên là thấy rồi! Cậu ấy cười với tôi mà!
"Vệ thiếu gia đẹp trai quá đi, muốn yêu đương với cậu ấy quá đi hà!"
Xí! Vậy mà muốn yêu sớm! Không lo học cho giỏi đi!
Nhưng mà, thì ra mặt lạnh họ Vệ à?
Trình Thiên Vĩ lại vểnh tai lên nghe ngóng hồi lâu, nhưng ngoại trừ họ "Vệ" ra thì không biết thêm gì về tên mặt lạnh kia hết! Bởi vì lọt vào tai toàn mấy mấy lời khen ngợi Vệ thiếu gia đủ kiểu.
Đúng là một nhóm con gái mê trai mà!
Trình Thiên Vĩ cau mày, không vui kết luận.
Trình Thiên Vĩ ôm theo tâm trạng khó tả nhanh chóng đi lấy đồ ăn trưa, sau đó giấu đầu lòi đuôi mà đi vòng quanh Vệ Dịch Thần, một lúc sau cậu ho nhẹ đứng trước mặt anh.
"Xin hỏi chỗ này có người ngồi không?"
A, cậu thế mà lại dùng từ xin? Cái lễ phép đã bị quăng đi không biết từ lúc nào mà bây giờ lại được cậu nhặt lên lại?
Vệ Dịch Thần nhướng mày nhìn Trình Thiên Vĩ đang bịt tai trộm chuông[4] mà cười như không cười, nhưng trước khi mặt đối phương bắt đầu đỏ vì xấu hổ và muốn bỏ đi thì Vệ Dịch Thần đã kịp thời lên tiếng đánh tan sự bối rối của Trình Thiên Vĩ.
[4] bịt tai trộm chuông (掩耳盗铃): tự lừa dối mình, không lừa được người khác.
"Không có, em có thể ngồi tùy ý."
Trình Thiên Vĩ thở phào nhẹ nhõm, tự cảm thấy may mắn vì không phải mất mặt.
Cũng không biết tại sao, khi ở trước mặt Vệ Dịch Thần bản mặt dày như tường thành của cậu chẳng còn chút tác dụng phòng thủ nào cả.
Nếu trước mặt người khác, cậu là một chiến binh trong bộ quân phục đầy gai góc, thì ở trước mặt Vệ Dịch Thần, Trình Thiên Vĩ cũng chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi đơn thuần.
Chỉ cần được khí thế mạnh mẽ của Vệ Dịch Thần bao phủ, Trình Thiên Vĩ sẽ vô thức muốn gỡ bỏ lớp ngụy trang kiên cường và độc lập bên ngoài mà để lộ ra sự yếu ớt và tủi thân bên trong.
Nếu có thể ỷ lại vào người khác, ai lại muốn tung hoành thiên hạ một mình chứ.
Trình Thiên Vĩ ngẩn ngơ nhìn Vệ Dịch Thần, máy móc đưa thấy ăn vào miệng.
Kỳ lạ quá.
Tại sao cậu lại muốn kết bạn với Vệ Dịch Thần? Rõ ràng hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu thôi mà.
Chẳng lẽ cậu là một tên nhan khống sao?
Thấy muỗng cơm của Trình Thiên Vĩ thiếu chút nữa là đưa đến mũi, Vệ Dịch Thần khẽ cong khóe môi, chủ động nhắc nhở: "Nghiêm túc ăn cơm."
Đầu tiên là Trình Thiên Vĩ hơi thụ sủng nhược kinh mà ngẩn ra, sau đó liền mạnh mẽ gật đầu, bắt đầu chuyên tâm giải quyết bữa trưa.
Vệ Dịch Thần âm thầm lắc đầu, sao mà anh không đoán ra lúc này Trình Thiên Vĩ đang nghĩ gì trong đầu chứ?
Khoan nói đến Trình Thiên Vĩ tâm trí chưa trưởng thành này, hãy nói đến người trưởng thành như anh, khi hai người mặt đối mặt tiếp xúc gần gũi đều hơi không kiềm được trái tim đang rung động vì sự hòa hợp của cả hai linh hồn.
Anh thật sự muốn làm gì đó… để khẳng định tính chân thật lẫn nhau.
Nhưng hiển nhiên, lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất.
Vệ Dịch Thần liếc nhìn đám người xa lạ xung quanh, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Động tác ăn uống của anh và Trình Thiên Vĩ một chậm một nhanh; một tao nhã một tùy tiện; nhưng điều thú vị là hai người dường như hoàn toàn khác nhau nhưng động tác ăn cơm lại có vài chi tiết giống nhau, cảnh này khiến bầu không khí nơi hai người dùng cơm cực kỳ hòa hợp.
Cho dù so sánh, cũng không ai thấy được đâu là cao quý đâu là tầm thường.
— giống như Thái Cực Lưỡng Nghi, là các mặt đối lập với nhau nhưng lại đan xen chặt chẽ.
Cuối cùng, hai người ăn ý ăn cơm xong cùng lúc. Nhìn nhau, cả hai không hẹn mà đồng loạt cầm đĩa thức đứng lên đi về phía đài để đĩa bẩn.
Cảm nhận được sự phù hợp không thể diễn tả được giữa cả hai, Trình Thiên Vĩ không nhịn được cong mắt cười khúc khích.
Cái cảm giác có ai đó có thể hiểu được bạn mà không cần nói lời nói đúng là rất tuyệt vời và thần kỳ.
Chỉ là không đợi Trình Thiên Vĩ chìm đắm trong cảm giác này được lâu, một bóng người mà cậu không ngờ đến đã xuất hiện trước mặt.