Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 986: Chân Tiên tầng hai mươi lăm.




Cùng lúc đó.

Chân Ngôn cầm tỉnh bàn trong tay, tìm kiếm tung tích của Lâu Bản Vĩ khắp nơi.

Nhưng vài ngày sau vẫn không thu hoạch được gì.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mười mấy lão già Trận lão liên thủ tạo ra Tỉnh Bàn Thiên La vẫn không cách nào tìm ra hành tung của vị cao thủ họ Lâu này."

"Chẳng lẽ hắn đến Chân Tiên tầng bốn mươi, có khả năng bước đầu thoát khỏi thế giới này sao?"

Sắc mặt Chân Ngôn khó coi.

Nhưng cũng không dám trì hoãn, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm không mục đích, cách một khoảng thời gian lại lấy tinh bàn ra tính một lần.

Vẫn không thu hoạch được gì như trước.

Nhưng hắn không biết là, giờ đây Lâu Bản Vĩ mang theo đám người cẩu tử, bản thân bị lạc lối triệt để trong từng tiếng "đẹp trai" trong vắt.

Một ngày sau.

Trần Hiền gặp lại Hoang Chấn trong thành.

Hai bọn họ đem thông tin từng người ghép lại, lập tức hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tuyệt đối không ngờ rằng, hai giới Hoang - Trận lại có thể quay về mối quan hệ tốt đẹp bằng cách này.

Nhưng dù gì họ cũng không chọc phá, ngược lại đối với bọn hắn mà nói, đây là chuyện vui tai vui mắt.

Vấn đề nan giải của hai giới Hoang Trận không đợi bọn hắn ra tay đã được giải quyết dễ dàng, vậy cớ sao không làm chứ.

"Người này thủ đoạn cao minh!" Mặt mũi Trần Hiền đầy vẻ kính nể nói: "Không cần tốn nhiều sức đã giải quyết xong ân oán hai bên, loại mưu lược trù tính này, quả thực làm chúng ta xấu hổ!"

"Ai nói không đúng chứ" Hoang Chấn cũng đồng ý nói: "Chí ít hai chúng ta vắt hết óc cũng không nghĩ ra loại biện pháp hoàn mỹ này!"

"Nếu trở về nói với Trận lão chuyện này, chắc hắn sẽ vô cùng hưng phấn!" Trần Hiền cười nói.

"Nào chỉ hưng phấn, chuyện Trận giới và Hoang giới không còn phức tạp không nói, thu hoạch lớn nhất chính là chúng ta lại phát hiện ra một siêu cao thủ!"

Hoang Chấn về mặt vui cười hỏi: "Đám ranh con cấp dưới kia cho rằng hắn là Chân Tiên tầng hai mươi, nhưng ngươi với ta cũng không nghĩ như vậy chứ?"

"Đúng vậy!"

Trần Hiền cũng hơi ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Trong lời bọn họ miêu tả hắn về thực lực và các phương diện khác, thực lực của hắn nhất định cao hơn nhiều so với Chân Tiên tầng hai mươi."

"Ít nhất..."

Nói đến đây, Trần Hiền dừng một chút, hít sâu một hơi, rồi mới nói ra từng chữ: "Ít nhất cũng phải Chân Tiên tầng hai mươi lăm!"

"Không sai! Chắc chắn là Chân Tiên tầng hai mươi lăm!" Hoang Chấn đáp lại: "Dù sao với khoảng cách mấy trăm ngàn dặm, chúng ta không thể đến ngay trong chớp mắt được!"

"Chân Tiên tầng hai mươi lăm!"

"giúp đỡ nhiều rồi!"

Trần Hiền cảm khái nói: "Tin tức tốt như vậy, hay là bây giờ chúng ta báo cho đám người Trận lão biết đi!"

Nói xong, Hoang Chấn nhanh chóng dùng đặc pháp liên lạc với đám người Trận lão.

Cũng bởi vì Ngọc Giản không thể sử dụng được ở nơi như thế này.

"Cái gì?"

"Có chuyện như vậy sao?"

Ố Đại Hoang Vu chi địa, đám người Trận lão mặt đầy vui sướng khi nhận được tin tức.

"Bây giờ hai người các ngươi không cần phải gấp gáp trở về.

Nhanh đi tới dãy núi Thiên Lan phỏng bái hắn, nếu được thì mời hắn đến đây giúp đỡ. Như vậy có thể giảm bớt rất nhiều áp lực cho chúng ta!"

Trận lão lập tức ra lệnh cho hai người.

Đồng thời tin tốt này cho những người khác.

Dù sao thần kinh của mỗi người ở đây thường xuyên ở trong tình trạng căng thẳng, chỉ cần có một tin tốt thôi cũng làm giảm rất nhiều áp lực trong lòng bọn họ.

Mà hai người nhận được tin tức cũng không trì hoãn, lập tức chạy về phía dãy núi Thiên Lan.

Nhưng lúc này Dịch Phong đã sớm rời khỏi dãy núi Thiên Lan.

Từ từ không mục đích đi về nơi khác, tiếp tục tìm kiếm đồ đệ cuối cùng cho mình.

Vì vậy khi Trần Hiền và Hoang Chấn đến nơi chỉ còn lại một căn nhà tranh rách nát bên cạnh hố xí.

"Đi rồi sao?"

Trần Hiển che mũi, cố ý liếc mắt nhìn hố phân kia, nói: "Hình như hơi có mùi!"

"Đúng là hơi hôi, nhưng mà vì sao ta lại có cảm giác tinh thần sảng khoái thế này?" Hoang Chấn không nhịn được vừa hỏi vừa đi về phía hố phân kia.

"Ngươi làm gì vậy?" Trần Hiền không thể không hỏi.

"Ta đi qua kia nhìn hố phân một chút!" Hoang Chấn nói: "Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? Đúng là hôi thật, nhưng lại cảm thấy sảng khoái, có vẻ như nhờ thứ này mà sức lực được cải thiện"

"Tuy thấy hơi thoải mái thật, nhưng ngươi thực sự không nghĩ rằng có cơ duyên trong hầm phân đó chứ?" Trần Hiền không kìm được trợn mắt liếc Hoang Chấn: "Sở dĩ chúng ta có cảm giác này, khả năng cao vì đã ở Đại Hoang Vu Chi Địa quá lâu, bỗng nhiên ra ngoài đi đến một nơi không chút ô nhiễm nào, nên tự nhiên cảm thấy tinh thần thoải mái thanh thản."

"Ờm, cũng đúng!"

Hoang Chấn xấu hổ lên tiếng, sau đó quay về chỗ cũ hỏi tiếp:

"Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?"

"Chắc người này vừa ra ngoài rồi. Chúng ta ngồi đây chờ hắn đi!"

Trần Hiền có hơi do dự, sau đó đáp.