Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 985: Đã sớm chết lặng




"Cho nên kế hoạch lúc này vẫn là ngươi trở về Hoang Giới, ta trở về Trận Giới, mỗi người dựa vào cách của mình đi một bước tính một bước vậy." Trần Hiền nói: "Nếu thật sự không được, ra tử lệnh cho bọn hắn, đám nhãi ranh này còn dám không nghe chắc?"

"Ài, cũng chỉ đành như vậy thôi"

Hoang Chấn gật đầu, hai người rời đi.

Nhưng chính vào lúc này, một nhóm nam tử trung niên mặc hoa phục, khí thế thâm hậu đi về bên đó.

Xem xét từ cách ăn mặc và khí tức của bọn hắn, đều là đại nhân vật.

Nhưng điều bất thường là lúc này nhóm người bọn hắn đều say khướt, hơn nữa còn kể vai sát cánh bên nhau.

"Lão Hoang, lần này Trận Giới ta chiêu đãi không chu đáo." Một nam tử trong đó áy náy nói.

"Ngươi nói câu này xa lạ quá rồi, hai giới Hoang Trận chúng ta thân như huynh đệ, cùng chung hoạn nạn cùng nhau gánh vác, nếu ngươi còn nói mấy lời này ta sẽ giận đấy!" Lại có một nam tử xụ mặt nói.

Nghe vậy nam tử khi trước cực kì cảm động.

Võ vai người bên cạnh nói: "Lão Hoang à, dù sao ta cũng thay mặt Trận Giới nói thẳng, dù sao tương lai nếu Hoang Giới của ngươi có chuyện gì, ngươi cứ việc nói ra, tóm lại chuyện của Hoang Giới ngươi cũng là chuyện của Trận Giới ta!"

"Cũng giống vậy!"

Nam tử còn lại cũng vỗ vai người bên cạnh nói: "Chuyện của Trận Giới ngươi, cũng là chuyện của Hoang Giới ta"

Khi hai tên nam tử ở phía trước đang hăng say nói chuyện trời đất.

Mấy người phía sau nói chuyện còn náo nhiệt hơn so với bọn họ.

"Hoàng huynh, ta nghe nói ngươi có vài đồ đệ rất có hứng thú với trận pháp?" một nam tử Trận giới nói với nam tử Hoang giới:

"Chờ sau khi ngươi trở về thì đưa bọn hắn đến đây, ta sẽ tự mình dạy bảo mấy năm!

"Mặc dù lĩnh ngộ trận pháp của ta về Trận giới của chúng ta không phải cao cấp nhất, nhưng chuyện giảng dạy đồ đệ thì tuyệt đối không thể chê"

"Này nha Trương huynh ngươi thật quá khách khí" Nam tử Hoang giới kia nói: "Nếu đã như vậy, ngươi cũng đưa mấy đồ đệ kia đến môn hạ của ta đi, ta sẽ truyền cho bọn họ toàn bộ tuyệt học của ta, tuyệt đối không giấu diếm!"

Lúc hai người này đang đàm luận, hai người khác bên cạnh cũng đang đàm luận.

"Lại nói con trai ngươi khoẻ mạnh cường tráng, con gái ta phong hoa nguyệt mạo, không hơn gì trai tài gái sắc, cho nên chúng ta phải làm sui gia ha ha ha!" Một người nói.

"Ha ha ha, còn không đúng sao?" Một người khác nói: "Ta thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta trở về xem xét thời gian, tiến hành hôn lễ!"

Những người này, cầm tay lẫn nhau, đưa mắt nhìn nhau, vẫn chưa bằng lòng rời đi.

Những lời nói của họ lập tức làm Hoang Chấn và Trần Hiền đứng cách không xa kinh ngạc đến ngây người.

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đầy hoang mang sững sờ.

Không phải nói Trận giới và Hoang giới như nước với lửa sao?

Tình huống hiện giờ là sao?

Vẻ mặt hai người đầy dấu chấm hỏi.

Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Áp chế khí tức và tu vi trên người ở cảnh giới tương đối, tách ra đi tới hai bên.

"Các vị, không phải nói quan hệ của Trận giới ta và Hoang giới không tốt, giống như nước với lửa sao, đây là chuyện gì?" Trần Hiền đi về phía mấy người Trận giới, hỏi thẳng vấn đề.

Chỉ có điều đám người bọn hắn không nhận ra Trần Hiền.

Dù sao khoảng thời gian khi Trần Hiền tung hoành Trận giới đã là khoảng mấy vạn năm về trước, chỉ sợ khi đó những người trước mắt còn đang mặc tã.

Cho nên khi mấy người kia nghe Trần Hiền nói như vậy thì lập tức nhìn Trần Hiền bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.

"Mẹ kiếp, là ai nói quan hệ Trận giới chúng ta và Hoang giới không tốt, là ai thả rắm bịa chuyện?"

"Trận giới chúng ta và Hoang giới chính là huynh đệ giới!"

"Tốt nhất ngươi mau ngậm miệng cho ta, nếu lại để chúng ta nghe ngươi nói quan hệ của Trận Giới và Hoang Giới không tốt thì sẽ lập tức trục xuất ngươi khỏi Trận giới!"

Ánh mắt hung ác trừng tới, đám người hung hăng bỏ đi.

Trần Hiền cũng không hề tức giận, nháy mắt trở nên hoang mang cực kỳ.

Huynh đệ giới?

Mà bên kia, Hoang Chấn cũng nhận được câu trả lời tương tự.

Gió lạnh thổi qua, hai lão đại đứng lung lay trong gió.

"Có phải tính sai chuyện gì không?" Trần Hiền ngơ ngác hỏi.

Hoang Chấn cứng nhắc gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, muốn nói chút gì đó, nhưng nửa ngày cũng không nói được nửa câu.

Ban nãy chứng kiến hết thảy làm bọn họ cảm thấy hoàn toàn không chân thật.

"Giờ mỗi người tự trở về tìm hiểu xem tóm lại đã xảy ra chuyện gì" Trần Hiền kịp phản ứng quay lại vội vàng nói: "Ngày mai chúng ta lại hẹn gặp ở đây đi!"

Hoang Chấn gật đầu.

Muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trở về mới biết được.

Hai người lập tức rời đi, đi về hai hướng Trận giới và Hoang giới.