Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 983: Tường ranh giới (2)




"Ngươi không thể nói như vậy được, nàng ta không phải người luân hồi bình thường, thân phận luân hồi tiền thế của nàng ta đến nay vẫn chưa thức tỉnh" Lão giả mặc bố y nói: "Hiện nay trong trạng thái nàng ta vẫn chưa thức tỉnh mà đã có thực lực đến nơi này, có điều với thiên phú của nàng ta tạm thời đừng để nàng ta đến đây, để nàng ta trưởng thành trước rồi hãy đến"

"Tương lai có nàng ta, cho dù không thể giải quyết vấn đề triệt để nhưng cũng coi như có người có thể nhận việc của chúng ta"

Mọi người gật đầu, trong ánh mắt đã xuất hiện một ít hi vọng.

"Đúng rồi, còn có cao thủ họ Lâu lần trước hủy diệt Thiên Chi Tiên Điện..." Lão giả mặc bố y nói: "Nếu có thể kéo hắn ta đến, cũng là trợ lực lớn cho chúng ta."

"Hùng Thiên, người tuyệt đối đừng vì hắn ta đã hủy Thiên Chi Tiên Điện của ngươi mà ghi hận trong lòng!"

nhìn về phía một nam tử trung niên bên cạnh, mỉm cười nói.

Lão giả mặc bố y "Trần lão ngài nói gì vậy."

"Trước mặt những điều lớn lao, chút ân oán nhỏ nhặt kia, hoàn toàn không đáng nhắc đến"

Nam tử tên Hùng Thiên cười khổ nói: "Hơn nữa nơi đó xuất hiện người cảm nhiễm vốn là sơ suất ở chỗ chúng ta, ngược lại còn phải cảm tạ hắn ta đã giúp chúng ta diệt trừ tai họa!"

"Như vậy là tốt rồi, tiên giới chúng ta gộp lại với đám lão già của bát giới, cố gắng chống đỡ, tóm lại cũng có thể nhìn thấy hi vọng, tương lai rồi sẽ không ngừng có cao thủ trưởng thành." Lão giả mặc bố y cười nói.

"Nói đến chuyện đó, có việc này không thể không nói một tiếng với ông đấy Trần lão."

Lúc này một người trong số đó nói: "Thời gian trước có tin tức truyền đến từ ngoại giới, quan hệ giữa Trận Giới và Hoang Giới càng lúc càng kém, mắt thấy sắp đánh nhau, ta thấy đã đến lúc tìm cơ hội ra ngoài giải quyết rồi!"

"Hừ, đám nhãi ranh này, đã là lúc nào rồi còn đấu tranh nội bộ!"

Sắc mặt lão giả mặc bố y lập tức u ám.

Lão giả mặc bố y vốn không có tâm tư quản lý những chuyện vặt vãnh này, nhưng nghĩ kỹ lại vẫn cảm thấy không thỏa đáng.

Náo loạn đánh nhau nhỏ nhặt thì cũng thôi, chỉ sợ tiếp tục để mặc như vậy người bên dưới thật sự xảy ra mâu thuẫn không thể hàn gắn, từ đó dẫn đến đại chiến.

Đến thời điểm này không thể chịu nổi tổn thất nội bộ như vậy nữa.

Ngược lại mọi người nên đoàn kết với nhau, ứng phó kiếp nạn có thể xảy ra trong tương lai.

"Hoang Chấn, Trần Hiền, hai người các ngươi trở về một chuyến giải quyết chuyện đó đi!" Trần lão lên tiếng.

Nghe vậy.

Hoang Chấn và Trần Hiền đồng thời bước ra.

Hai người vừa khéo một người ở Trận Giới, một người ở Hoang Giới.

Tuy thực lực và tư lịch không cao như Trần lão, nhưng có thể đứng đây đã đủ để chứng minh thân phận của bọn hắn.

Bất kì ai ở Trận Giới và Hoang Giới nhìn thấy đều phải cung kính gọi bọn hắn một tiếng lão tổ.

"Trần lão, trở về không có vấn đề gì" Lúc này, Hoang Chấn nói:

"Nhưng e rằng mâu thuẫn giữa hai giới không dễ hàn gắn như vậy, dù sao chúng ta đã ba vạn năm không quản chuyện của hai giới rồi."

"Đúng vậy, chúng ta cũng đâu thể đơn thuần trở về hạ lệnh?"

Trần Hiển cũng cau mày nói: "Cho dù có thể ngăn cản tranh đấu của bọn hắn, cũng không thể giải quyết vấn đề tận gốc!"

Nghe vậy.

Sắc mặt Trần lão u ám.

Hai người nói cũng không sai.

Thân phận hai người quả thật rất cao, một câu mệnh lệnh có lẽ sẽ khiến bọn hắn ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng dù sao cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

Chỉ khi tìm được cơ hội tốt, bảo hai người ra mặt điều tiết mới có thể giải quyết vấn đề tận gốc, chân chính hòa giải mâu thuẫn giữa hai giới.

"À¡, cũng trách chúng ta khi trước không có tinh lực mới dẫn đến sự việc như vậy."

Lão giả mặc bố y có chút hối hận.

Chấn Hoang và Trần Hiền thấy vậy trầm mặc một lúc, ngầng đầu nói với lão giả mặc bố y: "Bỏ đi Trần lão, ngài đừng nhọc lòng chuyện này nữa, chuyện của Hoang Giới và Trận Giới cứ giao cho chúng ta, chúng ta sẽ cố hết sức nghĩ cách!"

"ÀjtP Trần lão nhìn xung quanh, thở dài một hơi, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu: "Cứ như vậy đi, chỉ đành làm phiền các ngươi, chuyện không thể chậm trễ mau chóng xuất phát đi!"

"Vâng!"

Hai người cũng không dám làm lỡ thời gian, chỉ muốn lập tức giải quyết sự việc rồi nhanh chóng quay về đây, dù sao mỗi khi nơi này thiếu một người những người khác sẽ phải gánh nhiều hơn một phần áp lực.

Hai người hóa thành lưu quang biến mất không thấy đâu nữa, trở về Trận Giới và Hoang Giới.

Nhưng chớp mắt khi hai người vừa đi, biến cố đã xảy ra.

Trong số những lão giả ngồi xếp bằng, một người trong đó đột nhiên tóc tai dựng đứng, vào thời khắc này khí thế toàn thân bỗng dưng xông thẳng lên trời.

"Lão Vân!"

"Vân lão!"

Thấy vậy tất cả mọi người ở bên trong bao gồm Trần lão, sắc mặt đều u ám, lập tức lo lắng hét lên.

"Ra tay, lập tức ra tay với ta, giết ta!"

Trên bầu trời, Vân lão kia gào thét.