Dịch Phong thật sự là hoàn toàn bó tay rồi.
Cảm giác của hắn hiện tại nhất cử nhất động đều có thể gây nên xôn xao.
Được.
Vẫn là nên mau chóng nói rõ ràng.
Hắn tìm đến vị trí chính giữa, nâng đầu lên, hắng giọng một cái cất giọng:
"Các vị"
"Làm sáng tỏ một chút, hôm nay ta tới đây, căn bản không phải vì so tài gì cả, bởi vì ta căn bản không có hứng thú gì với việc so tài này."
"Đương nhiên, nếu như có hứng thú, ta cũng sẽ không so tài với vị trận pháp sư cấp chín này."
"Bởi vì căn bản ta chỉ là một tên phế vật không hiểu về trận pháp"
"Hôm nay tới đây chính là cố ý nói rõ chuyện này, cái gọi là danh hiệu trận pháp sư cấp chín của ta đều không có thật, được mọi người tạo ra thôi, thật sự ta chỉ là một tên gà mờ không hiểu gì về trận pháp, bất luận các ngươi tin cũng được, không tin cũng được, chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng được, sự thật chính là như vậy."
"Được rồi, ta đi, các ngươi tự nhiên"
Dịch Phong vừa dứt lời.
Tất cả mọi người đều ngần ra.
Kể cả bản thân Lý Anh Liên cũng thế, nhíu mày thật chặt.
Mà hai vị trên trời, giống như hai vị hòa thượng sở không được tóc trên đầu.
Trước tiên chưa quan tâm đến việc rốt cuộc ngươi có biết trận pháp hay không.
Quan trọng là ngươi nói ngươi không có hứng thú so tài, không phải đến để so tài, vì sao còn muốn đi vào bên trong bố trận của Lý Anh Liên?
Chẳng phải là không muốn so tài cũng nhất định phải so tài sao?
Ngay tại lúc đám người đang còn nghi ngờ, bỗng nhiên từ trong đám người có người lớn tiếng hét lên một cái.
Theo tiếng thét này.
Mọi người ở đây nhao nhao nhìn về phía Dịch Phong.
Nhìn cái này.
Đám người kinh hãi đến nỗi rớt cả cằm, trợn mắt đến nỗi tròng mắt lồi ra như mắt trâu.
Bản thân Lý Anh Liên cũng mềm nhũn hai chân, suýt chút nữa không đứng vững mà ngã nhào trên đất.
Về phần vị kia còn ở trên trời vuốt râu, còn quá hơn, suýt chút nữa cằm rớt xuống giữa không trung thì không nói, đây lại khẽ run rẩy nắm chặt bộ râu bị rơi ra một nắm lớn.
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy, Dịch Phong vừa nói dứt lời thì lập tức xoay người rời khỏi trận pháp.
Đúng.
Hắn cứ như vậy trực tiếp đi ra khỏi trận pháp.
Không nói tới chuyện không mất nửa phần công sức nào, thậm chí còn đảo mắt ngáp một cái.
Khoảnh khắc này.
Hiện trường im lặng.
Tất cả mọi người trong hội trường đều trợn tròn mắt.
Một đám người tựa như có xương cá mắc trong cổ họng, nửa ngày cũng không nói được lời nào.
Một cây kim rơi giữa sân cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Gió cát thổi tới, gió nhẹ thổi bay lá cây, tiếng lá cây cọ xát trên mặt đất truyền ra, nhưng khi nghe vào tai của mọi người lại vô cùng rõ ràng.
Một Tru Tiên trận cấp chín như vậy, nếu không phải pháp sư cấp chín đi vào, thì là kết cục chính là thập tử nhất sinh. Một mình ngài ấy đi vào đảo mắt một cái đã đi ra, còn đơn giản hơn nhiều so với người bình thường đi chợ mua đồ ăn. Vậy mà lại nói mình là một trận pháp sư phế vật, còn nói mình không hiểu trận pháp?
Đây là trận pháp sư phế vật?
Đây là không hiểu trận pháp?
Nếu thật sự là như thế, vậy bọn họ những người đang ở hiện trường những người này đừng nói là am hiểu trận pháp, ngay cả là người cũng không thể xưng được.
Mà trên mặt của Lý Liên Anh đổ đầy mồ hôi lạnh, đứng chôn chân tại chỗ, cứ như một tên hề.
Ông ta đã dự liệu Dịch Phong có thể thật sự rất lợi hại.
Thậm chí đã nghĩ đến chuyện hắn sau khi đi vào có khả năng ba ngày sau đã đi ra rồi.
Nhưng mà ông ta lại chưa từng nghĩ tới cảnh tượng Dịch Phong chân trước vừa đi vào, chân sau đã đi ra.
Loại cảnh tượng này ông ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng mà sự thật bày ra ở trước mắt, ông ta có muốn không tin cũng không được.
Vẻ mặt châm chọc của ông ta là đang tự giễu cợt mình.
Hận không thể tìm một cái hố mà lập tức chui vào.
Bởi vì từ khi Dịch Phong ra khỏi trận pháp đã có thể nhìn ra được, hai chuyện này căn bản không phải cùng một đẳng cấp.
Mà Dịch Phong sở dĩ nói không có hứng thú gì với luận bàn này căn bản không phải là không phải không hiểu trận pháp, mà là vì thật sự không có hứng thú.
Thử hỏi đi.
Một con sư tử đực uy vũ sống yên tĩnh.
Bỗng nhiên một ngày, có một con kiến hôi bày ra lôi đài trước mặt những con kiến hôi khác muốn khiêu chiến với sư tử đực, con sư tử đực này sẽ có hứng thú gì?
Nó có thể đích thân đến hiện trường đã là sự tôn trọng lớn nhất đối với đám kiến hôi này.
Đầu của Lý Anh Liên càng cúi thấp xuống.
Đối với thất bại của mình ông ta thậm chí không có một chút không cam lòng nào, cũng không dám có một chút không phục và oán giận, bởi vì chênh lệch thật sự là quá lớn.
Đủ lớn để khiến cho ông ta tuyệt vọng, khiến cho ông ta bất lực.
Dịch Phong dạy cho ông ta một bài học sâu sắc.
Thật sự khiến cho ông ta bình thường là một kẻ cuồng ngạo biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.