Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 920: Bắt hắn dọn ra ngoài cho ta (2)




"Sau này nếu Lý gia chủ đến chỗ của Hoàng Hâm Thiên ta thì đừng ngại nói."

"Được!"

Nghe lời này xong, Lý Hùng cười không ngậm miệng vào được.

Vì thứ hắn ta đợi chính là câu nói này của Hoàng Hâm Thiên.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi xuyên qua tiền đường Lý gia tới hậu viện, thế nhưng khi đi tới hậu viện vừa nhìn thì lập tức phát hiện ra dấu tích có người đang ở.

Đồng thời trong sân còn có tiếng ngáy nhè nhẹ, nghe thấy rõ ràng.

"Lý gia chủ, ngươi thế này là thế nào?"

"Không phải ngươi đã nói sẽ sắp xếp cho ta một khu viện riêng sao, ngươi thế này là để ta và những người khác cùng ở à?"

Lông mày Hoàng Hâm Thiên lập tức nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ mất hứng.

"Hoàng đại sư nguôi giận, đại sư hãy nguôi giận, ta lập tức đi làm rõ xem đây là chuyện gì!" Lý Hùng tức giận đầy mặt, lập tức hỏi đám hạ nhân bên cạnh.

"Bái kiến gia chủ"

Hạ nhân cung kính đứng thẳng.

"Nói cho ta biết có chuyện gì thế này?" Lý Hùng trầm giọng chất vấn: "Trong viện này sao lại có người ở?"

"Khởi bẩm gia chủ, bên trong chính là một người bạn của tiểu thư" Hạ nhân kia cung kính lên tiếng trả lời.

"Bạn của tiểu thư sao?"

Lý Hùng nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Nói cụ thể xem nào?"

"Khởi bẩm gia chủ, chuyện cụ thể ta không biết, tuy nhiên hắn cũng không phải người địa phương, hơn nữa trên người không nhìn ra có khí tức gì, thực lực có lẽ rất thấp, co khả năng chỉ là một Nhân Tiên" Hạ nhân bẩm báo chân thực.

"Nhân Tiên sao?"

Nghe xong, Lý Hùng lập tức nổi giận.

"Hừ, thật là không ra làm sao, một cái viện lớn như vậy của Lý gia ta thế mà để một tên Nhân Tiên đi vào ở, làm loạn rồi."

"Ngươi lập tức bắt hắn ta dọn ra ngoài cho ta, ngay lập tức."

Dịch Phong bị người ta xua đuổi.

Sắc mặt của hắn lúc này không dễ nhìn cho lắm.

Nếu như ngươi ta không tiện cho hắn ở lại, nói với hắn một câu rời khỏi là được. Hắn cũng sẽ rời đi, vì sao lại có thể dùng loại phương thức xua đuổi này để đuổi hắn đây.

Sau khi dọn dẹp đơn giản một chút thì hắn đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Lý Hùng và Hoàng Hâm Thiên đang không kiên nhẫn chờ đợi.

"Hừ"

Sau khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối đáng thương này của Dịch Phong, Lý Hùng nhất thời hừ lạnh một tiếng, không cho một chút sắc mặt tốt nào.

Mà Hoàng Hâm Thiên cũng ngẩng đầu, khẽ liếc Dịch Phong một cái, khóe miệng mang theo một tia cười nhạo khinh thường.

Cũng may là Dịch Phong không đi so đo những thứ này.

Sau khi rời khỏi Lý gia, Dịch Phong đã dùng Tiên Tinh còn trên người để thuê một cái đình viện.

Đối với hắn mà nói như vậy cũng tốt.

Không có một người quen biết, cũng sẽ không có bất kỳ kẻ nào quấy rầy, có thể an tâm mà ra ngoài tìm đồ đệ.

Cũng trong lúc đó.

Chuyện Lý Anh Liên muốn khiêu chiến với Dịch Phong trong yến hội mấy ngày sau cứ như mọc thêm cánh mà nhanh chóng loa truyền khắp thành Thiên Dung...

"Mong chờ, thật sự là rất mong chờ mà"

"Đúng vậy, hai trận pháp sư cấp chín luận bàn với nhau như vậy, đời này đúng là chưa từng thấy qua"

"Cũng không biết giữa hai vị này cuối cùng là ai mạnh ai yếu!"

"Đi đi đi, đi nhanh một chút, đến Thiên Trận Các giành một vị trí tốt để xem!"

Bốn phía thảo luận sôi nổi.

Đồng thời có rất nhiều cao thủ bắt đầu rời khỏi thành Thiên Dung thành đi về phía Thiên Trận Các.

Cũng cùng lúc này.

Thiên Trận Các vẫn đang vắng vẻ mới dần dần trở nên náo nhiệt hơn.

Lý gia.

Lý Mạt Thu nghe được tin tức này hưng phấn chạy tới hậu viện, cũng nhanh chóng muốn nói tin tức này cho Dịch Phong.

Nhưng mà lúc đẩy cửa viện ra thì lại phát hiện Hoàng Hâm Thiên và Lý Hùng đang ngồi ở bên trong.

"Phụ thân, tại sao phụ thân lại ở chỗ này, Dịch Phong đâu?"

Lý Mạt Thu cau mày hỏi.

"Mạt Thu không được vô lễ, mau tới chào Hoàng đại sư!" Lý Hùng vội vàng nói, đồng thời giới thiệu với Hoàng Hâm Thiên: "Hoàng đại sư, đây là tiểu nữ Lý Mạt Thu."

"Ừm!"

"Tuổi trẻ tài cao."

Hoàng Hâm Thiên gật gật đầu, tán thưởng một câu.

"Bái kiến Hoàng đại sư"

Nhìn thấy huy chương trận pháp sư trên ngực của Hoàng Hâm Thiên, Lý Mạt Thu cũng không dám vô lễ, vội vàng hành lễ, sau khi hàn huyên lại giữ chặt Lý Hùng thấp giọng hỏi: "Phụ thân, con hỏi cha rốt cuộc Dịch Phong đâu rồi?"

"Chính là vị bằng hữu mà con nói đúng không?"

"Ta đã đuổi ra ngoài rồi."

Lý Hùng thờ gơ nói.

"Cái gì?"

"Cha vậy mà lại đuổi bằng hữu của con ra ngoài sao?"

Vẻ mặt của Lý Mạt Thu tràn đầy tức giận nói: "Phụ thân sao có thể như vậy được, hắn là bằng hữu của con. Căn viện này vẫn luôn để trống, con để cho bằng hữu của con ở một chỗ thì có làm sao chứ. Hơn nữa hắn còn là ân nhân cứu mạng của con, lần trước gặp phải chuyện ngoài ý muốn nếu không phải có hắn thì con gái của cha đã sớm chết rồi."