Nhưng mà.
Bản thân Lý Anh Liên khi nghe loại bàn luận này lại không hề cảm thấy mình có sai lầm gì, mà gân xanh toàn thân đều lộ ra, trong chốc lát sát ý dâng trào.
Ông ta đường đường là đại sư trận pháp cấp chín, đi đến đâu cũng được người ta sùng bái nịnh nọt.
Lại không hề nghĩ đến có ngày trong cái tửu lâu nho nhỏ này bị một đám trận pháp sư cấp ba phế vật này thóa mạ.
"Lão tổ hãy nguôi giận, nguôi giận!"
Thấy thế.
Đám người Vân Quảng vội vã an ủi: "Xin lão tổ nguôi giận, nếu thật sự ra tay thì thật sự mất mặt không để đâu cho hết, đến lúc đó Thiên Trận Các ta e rằng vĩnh viễn phải mang tiếng xấu trên lưng"
"Hừ!"
"Ta cần ngươi dạy sao?"
Lý Anh Liên trầm mặt, trợn mắt lên giận dữ liếc nhìn Vân Quảng, bàn tay ông ta vung lên, một nguồn năng lượng vô hình chui vào trong cơ thể đám người kia.
Bọn hắn cũng không hề phát hiện ra chút khác thường nào.
Nhưng Vân Quảng lại nặng nề thở dài một hơi.
Bởi vì ông ta biết rằng những người này trong vòng bảy ngày chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Sau khi ra khỏi tửu lâu.
Trên đường đi qua đám đông, lại nghe thấy càng nhiều lời bàn luận tôi tệ về bọn họ.
"Hay, hay lắm!"
"Tiểu tử giỏi thật, phá chuyện tốt của ta thì thôi, hiện giờ ngược lại ngươi trở thành nhân vật chính diện, còn lão tổ ta đây lại trở thành kẻ phản diện đúng không!"
Lý Anh Liên tức đến sùi bọt mép, toàn thân tràn ngập phẫn nộ.
"Lão tổ nguôi giận, tên trận pháp sư kia danh tiếng giờ đang đạt đỉnh, ta thấy hay là chúng ta đi về trước đi, trước tiên tránh khỏi khoảng thời gian tai tiếng này đã rồi hãy bắt đầu lại đại kế của lão tổ ngài." Một tên trưởng lão không kiềm được nói.
"Gì cơ?"
Lý Anh Liên liếc ánh mắt lạnh như băng đến, một tay nắm cổ của trưởng lão kia.
"Ngươi có ý gì?"
"Ngươi đang chất vấn ta sao?"
"Ngươi cho rằng lão tổ ta không thể so sánh với một tên sinh sau đẻ muộn sao?"
Giọng nói của Lý Anh Liên khàn khàn truyền ra.
Trưởng lão kia không thở nổi mặt đỏ lên, lại ngẩng đầu nói: "Tiểu nhân không dám nghi ngờ lão tổ, nhưng mà bây giờ sự thật chính là chúng ta vốn có thể loại bỏ Thiên Ma đại trận trước nhưng lại không hề ra tay, làm mất đi lòng người..."
"Ngươi muốn chết!"
Nghe thấy câu nói này, ánh mắt Lý Anh Liên hung tàn lạnh lẽo, bàn tay lập tức dùng sức bóp gãy cổ của người trưởng lão này.
"Hừ?
"Ta xem các ngươi còn ai dám không biết ngượng miệng nói khoác nữa"
Ánh mắt sắc bén của Lý Anh Liên đảo qua từng người trong đám người.
Mọi người cúi đầu im lặng, trên mặt là vẻ phức tạp.
"Có được lòng người thì thế nào chứ!"
"Trên đời này cuối cùng thực lực vẫn là quan trọng nhất!"
Sắc mặt của Lý Anh Liên âm trầm nói: "Đã như vậy thì ta sẽ so một trận với người này để xem rốt cuộc trận pháp của ai mạnh hơn một bậc!"
"Truyền lệnh ra ngoài cho ta, yến tiệc mấy ngày sau Lý Anh Liên ta mời hắn dự tiệc, đồng thời ta mời hắn khiêu chiến trước mặt mọi người, một trận phân cao thấp!"
"Nếu hắn tới, ta sẽ cho hắn chiêm ngưỡng một chút cái gì mới là trận pháp sư cấp chín chân chính danh tiếng lâu năm!"
"Nếu như hắn không dám tới, vậy hắn chính là một thứ hèn nhát có tư cách gì xưng là trận pháp sư cấp chín chứ, để xem hắn còn lôi kéo lòng người thế nào?"
Nói xong.
Lý Anh Liên tức giận hừ một tiếng bay lên trời.
Nghe vậy, đám người Vân Quảng không thể làm gì khác hơn là theo lệnh.
Mà Dịch Phong sau khi chuyển nơi ở, khoảng thời gian này cuối cùng cũng có được mấy ngày thảnh thơi.
Không bị những người kia làm phiền, Dịch Phong cũng có thể giành ra nhiều thời gian hơn để dạo phố tìm vận may, tìm đệ tử.
Ngay khi Dịch Phong không có chút thu hoạch nào tay không đi về nằm trong sân nghỉ ngơi thì ở trước cửa phủ Lý gia, Lý gia gia chủ Lý Hùng dẫn theo một tên trận pháp sư rất cung kính đi tới.
Tên trận pháp sư kia mặc trên người áo đen tiêu chuẩn của trận pháp sư, trước ngực đeo huy chương thể hiện là trận pháp sư cấp bốn đang lập loè phát sáng.
Hắn ta ngẩng đầu ưỡn ngực, hai đầu lông mày mang theo ngạo ý không thể che giấu.
Trận pháp sư cấp bốn ở trước mặt trận pháp sư cấp chín thực sự chẳng được coi ra gì, nhưng mà ở trước mặt người bình thường vẫn rất có giá trị.
Đi tới chỗ nào cũng đều là miếng bánh thơm ngon.
Không phải thì sao Lý Hùng dù xem như hàng đầu ở thành Thiên Dung mà sau khi kết giao xong cũng phải khách khí chiêu đãi.
"Hoàng đại sư, ngài cứ an tâm ở chỗ này của ta" Lý Hùng đứng ở một bên đây vẻ nịnh bợ nói: "Vừa hay Lý gia chúng ta còn trống một khu đình viện."
"Viện kia vừa yên tĩnh vừa sạch sẽ thì không nói, quan trọng nhất là độ xa hoa cũng xứng với thân phận của đại sư"
"Lý gia chủ sắp xếp không tồi" Tên trận pháp sư cấp bốn kia hơi ngẩng đầu, nói: "Bây giờ ở thành Thiên Dung muốn tìm một chỗ ở tốt cũng không dễ dàng, phần tình cảm này ta sẽ nhận."