Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 914: Bọn họ ra ngoài bái sư rồi




Dịch Phong bất lực than thở, nhưng nhìn bộ dạng hấp hối của Lý Mộc Thu, xung quanh lại không một bóng người, Dịch Phong biết nếu không chữa trị cho nàng ta, e là cô gái này sẽ thật sự tiêu đời.

Mặc dù cô gái này khiến hắn không nói nên lời, nhưng tâm tư lại không xấu.

Dịch Phong chỉ đành lấy vật liệu tại chỗ, tìm một số thảo mộc cầm máu và giảm đau cho vào miệng, sau khi trộn lẫn lại lấy một ít đắp lên bụng dưới của Lý Mộc Thu.

Rất nhanh.

Máu đã ngừng chảy.

Sắc mặt Lý Mộc Thu cũng khá lên, chỉ có điều vẫn hôn mê như cũ.

Dịch Phong chẳng còn cách nào đành phải vác nàng ta lên, đi bộ xuống núi.

May mắn thay, ngay khi hắn vừa vào thành thì nghe ngóng được Lý Mộc Thu xuất thân từ nhà họ Lý ở thành Thiên Dung, ở thành Thiên Dung cũng xem như là một thế lực địa đầu xà.

Sau khi tìm người liên hệ với nhà họ Lý, Dịch Phong mới thoát khỏi đống rắc rối này.

Hắn một thân xám tro vừa bước đến cửa đình viện thì phát hiện có rất nhiều người tụ tập ở đây, thanh niên mỹ nữ, ông lão bà lão người nào cũng có, mặc những trang phục khác nhau.

Vừa nhìn thấy Dịch Phong, những người này lập tức vội vàng chạy tới.

"Chúng đệ tử, bái kiến tiền bối"

"Mọi người cùng nhau cúi người."

Vẻ mặt Dịch Phong không nói nên lời.

Được.

Vừa làm ơn một cái rắc rối, bây giờ lại có thêm nhiều rắc rối hơn.

Hắn cẩn thận giải thích hết nước hết cái lần nữa: "Các vị, ta đã nói rồi, lúc đó Thiên Ma đại trận gì kia chỉ là hiểu lầm thôi, ta cũng chỉ là người qua đường"

Còn nữa, ta vốn chẳng phải đại sư trận pháp cấp bảy gì cả.

"Đại nhân không cần giải thích, chúng ta sớm đã biết đại nhân không phải đại sư trận pháp cấp bảy mà là đại sư trận pháp cấp chín" Một ông lão trong đó hét lên.

"Đúng đúng đúng, chúng ta đã sớm biết ngài là cấp chín chứ không phải là cấp bảy"

"Phải đấy phải đấy, khắp Thiên Trận Tiên Châu đều đã lan truyền, ai ai cũng biết ngài là đại sư trận pháp cấp chín"

Đầu Dịch Phong đầy dấu chấm hỏi.

Lúc trước truyền tin hắn là cấp bảy thì cũng thôi đi, lần này mẹ nó mới qua một hai ngày sao hắn lại biến thành cấp chín rồi.

"Đi đi đi đi đi hết cho ta... không ai được đến làm phiền ta"

Dịch Phong dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, tiếp đó nặng nề đóng cửa viện lại.

Thời gian châm chậm trôi qua.

Người tạm thời không lo ăn uống, Dịch Phong cũng điều chỉnh lại lịch trình của mình.

Lần trì hoãn trước đây cộng với thời gian trôi qua bây giờ đã qua hai tháng, tiếp theo cần phải lên kế hoạch thật cẩn thận, làm thế nào để tìm ra đệ tử cuối cùng đáp ứng đủ các điều kiện trong vòng mười tháng.

Nhưng mà điều khiến Dịch Phong buồn bực là, từ đầu đến giờ hệ thống vẫn chưa cho hắn một tiêu chuẩn nào, hắn chỉ có thể đi khắp nơi để thử vận may.

Ngươi nói nếu đến tìm hắn bái sư thì chỉ cần một người thỏa mãn điều kiện là được rồi, vậy thì sẽ đỡ được bao nhiêu chuyện, nhưng thực tế theo như quan sát của Dịch Phong, thực sự chẳng có ai đáp ứng đủ yêu cầu của hệ thống.

Còn một vấn đề cấp bách khác cần phải giải quyết, đó là vấn đề ăn uống và chi phí đi đường trong mười tháng tới, đều là vấn đề quan trọng phải giải quyết.

Nghĩ tới là đau đầu.

Mà trong khoảng thời gian này.

Tin đồn thổi phồng Dịch Phong ngoài kia đã lên tới đỉnh điểm.

Người từ khắp nơi chạy đến thành Thiên Dung tìm hắn bái sư ngày càng nhiều, thậm chí còn có một số đệ tử của thế lực lớn lên chạy ra ngoài để bái sư.

Thiên Trận Tiên Châu.

Thiên Trận Các.

Đây là thế lực lớn nhất ở Thiên Trận Tiên Châu, chính là bá chủ chân chính.

Bởi vì trong Thiên Trận Các, có một vị đại sư trận pháp cấp chín trấn giữ.

Chỉ có điều những năm gần đây vị đại sư trận pháp cấp chín này rất hiếm khi ra tay, lần cuối hành động hình như là đã mấy trăm năm trước.

Hôm nay.

Thiên Trận Các kích hoạt trận pháp.

Cả bầu trời đều rực sáng.

Có người của Thiên Trận Các nhìn thấy, lập tức trừng to mắt, kinh ngạc thốt lên: "Lão tổ bế quan đã trăm năm, vậy mà lại xuất quan rồi"

Trong cơn chấn động.

Một vị trưởng lão dẫn theo rất nhiều nhân sự cấp cao đến tiếp đón ở mật thất.

Trong mật thất.

Mọi người vây chặt xung quanh.

Một trưởng lão mặt ưng mũi ưng chầm chậm bước ra.

Khi đến đại điện, hắn ta chậm rãi ngồi xuống, trên mặt treo một nụ cười nhẹ.

Bởi vì lần bế quan trăm năm này đã đạt được kết quả rất tốt.

Lĩnh ngộ được không ít điều mới mẻ.

Với những hiểu biết mới này, cộng thêm thân phận đại sư trận pháp cấp chín duy nhất của hắn ta ở Thiên Trận Tiên Châu, Thiên Trận Các sẽ lôi kéo được lòng người của cả Thiên Trận Tiên Châu, mang toàn bộ Thiên Trận Tiên Châu khống chế vững vàng trong tay.

Hắn ta định thông báo tin vui, nhưng vừa liếc nhìn xuống phía dưới lại đột ngột cau mày.

Bởi vì lúc này trong đại điện to lớn, ngoại trừ vài vị trưởng lão tuổi già sức yếu ra, hoàn toàn không thấy bóng dáng những người khác đâu cả.