Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 913: Cái gì gọi là chỉ là một tên đại sư trận pháp cấp bảy?




(2)

"Thì ra là như vậy... nhưng gần đây rất nhiều người đều đổ xô đến đây, nói là muốn chiêm ngưỡng phong thái của đại sư trận pháp cấp bảy"

Nói đến đây, Lý Mộc Thu khẽ "à" một tiếng.

Chỉ vào Dịch Phong nói: "Ta biết rồi, ngươi nhất định cũng là vì muốn thấy phong thái của đại sư kia nên mới đến đây phải không?"

Vừa nghe đến đại sư trận pháp cấp bảy, sắc mặt Dịch Phong lập tức đen lại.

Nhưng chưa đợi Dịch Phong mở miệng, Lý Mộc Thu lại nói: "Chỉ có điều ta khuyên ngươi nên chết tâm đi thôi, đại sư trận pháp cấp bảy này ấy, đó là nhân vật tựa như Thiên Tiên, vô số nhân vật lớn tập trung về thành Thiên Dung còn không gặp được, một nhân vật nhỏ bé như ngươi nói gặp là gặp sao?"

Dịch Phong giật giật khóe miệng, cười khổ lắc đầu nói: "Ta thật sự không phải đến để gặp hắn ta"

Nào biết Lý Mộc Thu lại vỗ vai hắn, cười đùa nói: "Dịch Phong, ngươi không cần phải ngượng ngùng, tôn sùng kẻ mạnh vốn chẳng phải chuyện gì mất mặt, giống như nam nhân đều háo sắc còn nữ nhân thì yêu cái đẹp, đó là một đạo lý"

"Hơn nữa hào quang của vị đại sư kia quá sáng chói, có đến vì hắn cũng không mất mặt."

Dịch Phong đỡ trán.

Thực sự không biết phải nói gì mới tốt.

Cũng không thể nói hắn chính là đại sư trận pháp cấp bảy đó được?

Mặc dù nói ra xác thực là khá ngầu, có thể lập tức lôi kéo được một tiểu muội hâm mộ, nhưng mẹ nó hắn chỉ là đồ giả!

Hơn nữa hắn cũng nghĩ không ra, cho dù là một đại sư trận pháp cấp bảy cũng không đến nỗi nhiệt tình vậy chứ.

Không nhịn được, hắn lại hỏi ra: "Không phải chỉ là một đại sư trận pháp cấp bảy thôi sao, đến nỗi khiến mọi người cuồng tín vậy à?"

"Phi phi phi..."

"Ngươi nói lời này, cái gì gọi là chỉ là một đại sư trận pháp cấp bảy?"

Lý Mộc Thu nghiêm mặt sửa lại: "Nếu là đại sư trận pháp cấp bảy bình thường thì cũng không nói làm gì, nhưng ngươi có biết không, vị đại sư trận pháp cấp bảy này không chỉ thần thông quảng đại, mà còn một lòng phổ thế giúp dân, khi đất đai ở đây sắp bị ma trận ăn mòn, người dân nơi đây sắp rơi vào ngõ cụt không thể trở lại được, ngài ấy đã bước ra từ trong ánh sáng, đưa mọi người từ địa ngục trở về trần gian..."

Mắt Lý Mộc Thu sáng lấp lánh, hai tay đan vào nhau đặt ở trước ngực.

Nàng ta kích động nói: "Nếu ta có thể nhìn thấy mặt của vị anh hùng này, cho dù là tổn thọ trăm năm, ta cũng cam tâm tình nguyện."

Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nghiêm nghị, trịnh trọng nói:

"Cho nên ngươi không thể nói chuyện bất kính với ngài ấy như thế được"

Mặt Dịch Phong đen lại.

Không khôi ngượng ngùng ho khan hai tiếng, thăm dò nói: "Nếu ta nói với ngươi, ta chính là đại sư trận pháp cấp bảy đó thì ngươi sẽ thế nào?"

Thiếu nữ trợn trắng mắt liếc qua.

"Huynh đệ, ngươi được rồi đấy, đại sư trận pháp cấp bảy nhà ai lại chạy vào rặng núi nhỏ này săn giết yêu thú để kiếm lộ phí chứ?"

"Còn nữa, ngươi nói ngươi là đại sư trận pháp cấp bảy, đây là hành vi rất vô lễ đối với ngài ấy, ngươi không thể như vậy được..."

Vạch đen trên lông mày Dịch Phong ngày càng nhiều, dứt khoát giơ tay xin lượng thứ.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, ngươi đừng nói nữa."

Thấy Lý Mộc Thu cuối cùng cũng im lặng, Dịch Phong mới thở phào nhẹ nhõm, nếu còn để nàng ta nói tiếp, Dịch Phong nhất định sẽ phải tìm một nơi để tự sát.

Sau một hồi trò chuyện đơn giản, Lý Mộc Thu kiên quyết muốn trao đổi ngọc giản truyền âm.

Không chịu nổi sự nhiệt tình của nàng ta, Dịch Phong đành phải nghe theo.

"Ta còn có việc phải về trước, để lần sau ta mời ngươi ăn đồ ngon."

Lý Mộc Thu vỗ vỗ vai Dịch Phong, nói xong lại nhìn chằm chằm vào cái chân thỏ trong tay Dịch Phong mà hắn còn chưa bắt đầu ăn.

"Này, cái chân thỏ của ngươi có thể chia cho ta một chút không?"

Nàng ta ngượng ngùng hồi.

"Được thôi được thôi!"

Dịch Phong bất lực đỡ trán, rồi đưa cái chân thỏ qua.

Lý Mộc Thu nhận lấy, rất tự nhiên gặm không tiếc tay, sau khi ăn sạch sẽ mới thỏa mãn vỗ vỗ bụng nhồ.

Nhưng ngay sau đó.

Một tiếng nổ phát ra từ bụng dưới của nàng ta.

Sóng xung kích truyền đến, thậm chí còn hất bay cả Dịch Phong.

"Vãi đạn!"

"Cô gái này làm sao thế, bom người sao?"

Dịch Phong bị chấn động ngây ra, chật vật đứng lên từ trong đống bùn, lại phát hiện Lý Mộc Thu đang nằm thoi thóp trên mặt đất, mà chỗ bụng dưới của nàng ta vẫn còn sót lại một vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Còn đan điền trong cơ thể nàng ta đã hoàn toàn nổ tung.

Nàng ta vốn không biết ăn đồ ăn của Dịch Phong là có ý nghĩa gì, nếu không gặm cái chân thỏ kia thì đối với nàng ta quả là một cơ duyên lớn.

Nhưng bây giờ lại hoàn toàn không thể chứa được sức mạnh có trong thức ăn.

Dịch Phong vô thức tiến lên, kiểm tra vết thương của Lý Mộc Thu.

"Trong bụng cô gái này chứa lựu đạn sao?"