Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 897: Bạch Đế




Bọn họ lập tức hiểu được, chẳng trách trong thời gian ngắn Tiêu Viêm Diệu lại mạnh như thế. Thì ra là có được cơ duyên của vị tiền bối ở nơi này.

"Mời, tất nhiên là phải mời, tất cả mọi người đều là bằng hữu tốt mà, ha ha ha"

Tiêu Viêm Diệu vội vàng lấy Tiên Khí ở bí cảnh ra, chuẩn bị mời mọi người ở đây ăn cơm.

"Lão Tiêu, như vậy cũng không đủ đâu."

"Đúng vậy, ở đây có mấy chục người, có mấy chục cái miệng"

La Trường Ca và chưởng môn Trận Thiên tông kẻ xướng người họa, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm Diệu, cả hai đã tính toán rất tốt, trong vài phải đòi giá cao một chút Tiêu Viêm Diệu.

"Các ngươi..."

Tiêu Viêm Diệu nhìn chằm chằm hai người này, rồi lại không thể trách được, chỉ có thể đau lòng mà lấy ra thêm một món Tiên Khí đỉnh cấp nữa.

Nghiệp chướng.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Càng ngày càng được nhiều người quen giới thiệu, quán cơm của Trì Nhất Đồng buôn bán càng ngày càng tốt, thậm chí khách còn phải xếp thành hàng dài.

Mà ở trong phòng của Trì Nhất Đồng để của cải lẫn lộn, các loại Tiên Khí trung phẩm, Tiên Khí cao phẩm cùng với Tiên Khí đỉnh cấp sắp chất thành đống.

Mà trong tửu lâu đối diện quán cơm.

Một đám thuộc hạ của Hắc Thiên tông không hiểu vì sao vẫn còn ở tại đây nhìn chằm chằm vào nơi canh gác.

"Chỗ này, tại sao lại càng ngày càng nhiều người đến."

"Đúng vậy."

"Nhưng mà không phải tông chủ đã nói sẽ tới đây rất nhanh sao, tại sao lâu như vậy vẫn không có tin tức gì"

Hai tên tiểu thủ lĩnh đang bàn bạc.

Đúng lúc này, một tên thuộc hạ xông vào, run rẩy kêu to: "Báo, báo cáo, Hắc Thiên tông chúng ta giải tán, lão tổ và tông chủ đã chạy trốn...

"Hả??"

Hai tên tiểu thủ lĩnh mở to hai mắt nhìn.

Đồng thời ở bên ngoài Hắc Thiên tông mấy ngàn dặm, một tên lão nhân và một tên nam tử trung niên bàn chân đạp mạnh trên không trung, nhanh chân đến nỗi cho dù bị tê cũng không dám buông lỏng nửa phần.

Nhanh lên.

Nhanh nữa.

Nếu không nhanh lên, sẽ không còn người nữa.

Dù sao bản thân là thế lực bản thổ ở nơi này, vùng lân cận đã xảy ra chuyện như vậy làm sao lại có thể không biết?

Sao còn cố ý đi tới quán ăn này?

Chê tính mạng dài quá sao.

Bên trong một tòa tiên điện xa hoa.

Một nữ tử có tiên khí mặc bạch y nhẹ nhàng ngồi trên thượng thủ, ở dưới có vạn người đang hành lễ.

Trong các cao thủ tới để hành lễ, đều không có Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, bởi vì Nhật Nguyệt Tiên Cảnh ở trong này, chỉ xứng là một người thống lĩnh nhỏ bé mà thôi.

Mà để có tư cách vào triều hành lễ, mỗi người đều phải hơn Nhật Nguyệt Tiên Cảnh chính là Chân Tiên Cảnh.

Như thế nào là Chân Tiên?

Đó chính là tiên nhân chân chính có thể khống chế được lực lượng thiên địa.

Trước khi là Chân Tiên Cảnh, cho dù là Nhật Nguyệt Tiên Cảnh, chẳng qua cũng chỉ là tu luyện giả trên con đường truy tiên thôi, tuy rằng cảnh giới là tiên, nhưng lại không xứng là là tiên chân chính.

Chín mươi chín tầng Chân Tiên.

Vượt qua chín mươi chín tầng này, đó mới chính là quân lâm thiên hạ chân chính.

Cụ thể là cảnh giới nào thì.

Không người nào biết.

"Bạch Đế"

"Ngài nói vị Dịch Phong kia, điều tra ra được tin tức."

"Hơn một năm trước, hắn ta từng xuất hiện ở trong một tông môn gọi là Nhật Nguyệt tông"

Một lão giả khom người nói.

Nữ tử ngồi trên thượng thủ vẫn giữ thái độ lạnh như băng, dường như muôn dân trăm họ cũng không được nàng đặt trong mắt, chỉ khi nghe được hai chữ Dịch Phong, nét mặt nghiêng nước nghiêng thành mới hơi lộ ra vẻ xúc động.

"Tiên Giang nhất biệt, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi sao?"

Cơ thể xinh đẹp của nàng khẽ run.

Trong mắt lộ ra vẻ thổn thức.

Trong một hai năm ngắn ngủi này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhìn thấy nàng ta hiện tại, chỉ sợ không người nào có thể nghĩ tới, hai năm trước nàng chỉ là một cô nương yêu thích đánh đàn.

"Bạch Đế, tại sao chỉ là một người thấp hèn, lại làm cho người vướng bận như thế? Với thân phận của người, phải chăng không quá thỏa đáng, người vừa mới quay về vương vị không lâu, lại thêm ánh mắt như hổ rình mồi của người khác, Bạch Đế vẫn nên lấy đại cục làm trọng!"

Một gã nam tử trong đó nhịn không được nói.

"Bổn hoàng làm việc, không hề cho phép ngươi dạy dỗ?"

Đang hồi tưởng lại thì nghe vậy làm sắc mặt nữ tử trầm xuống, sát ý bao phủ trong mắt.

Ngọc thủ vung lên, lập tức nam tử bị đánh ra ngoài Tiên Điện, rơi vào vực sâu vạn trượng.

Vạn người trong triều thấy thế thì im như thóc, nằm rạp xuống đất không dám nói lời nào.

"Từ hôm nay trở đi, không cần vào triều nữa, bổn hoàng phải đi ra ngoài một chuyến"

"Khương Vần Công, ngươi đi theo ta."

Dứt lời, chân ngọc của nữ tử nhẹ nhàng bước đi, thuận tiện du ngoạn trên chín tầng trời, phía sau một lão giả đi theo lên rất nhanh.

"Nhật Nguyệt tông phải không?"

"Đúng."

Lão giả cung kính lên tiếng trả lời.

Nữ tử gật đầu, đột nhiên hai người biến mất giữa không trung không thấy đâu...