Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 886: Tiền bối, ta cũng làm việc vặt cho ngài




Vương Lạc Ly cầm bay xây dựng trong tay, cả người nàng không nhúc nhích đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả hít thở cũng ngừng lại.

Nàng quả thực bị dọa sợ.

Một cái tiểu viện bình thường như vậy mà ở trong đó đồng thời có đến năm vị Nhật Nguyệt Tiên Cảnh và một vị cường giả mạnh hơn vô số lần so với Nhật Nguyệt Tiên Cảnh.

Trời ạ.

Ở Quỳnh Bích Tiên Châu còn có nơi nào đáng sợ hơn so với nơi này hay không?

"Không, không phải đáng sợ mà là an toàn"

Vương Lạc Ly lại thay đổi biểu cảm lần nữa, lấy lại tinh thần từ trong sự hoảng sợ, sắc mặt trở nên mừng vui.

Đúng vậy.

Sao nàng lại sợ hãi chứ?

Đây là cơ duyên của nàng đấy!

Hỏi thử hiện tại ở khắp toàn bộ Quỳnh Bích Tiên Châu làm gì có nơi nào an toàn hơn so với nơi này chứ?

Nếu như mình rời đi, những tu sĩ Hắc Thiên tông kia lại sẽ đuổi theo, sớm muộn rồi cũng rơi vào tay Hắc Thiên tông.

Nhưng nếu ở chỗ này.

Thì có người nào dám động vào mình sao?

Khẳng định là không ai dám!

Nơi này có đến sáu vị đại lão, cho dù toàn bộ Hắc Thiên tông có tới đây thì có sao chứ?

"Tiền bối, ta... ta cũng muốn gọi một chén mì hoành thánh, có được không?"

Vương Lạc Ly cố lấy dũng khí vô cùng căng thẳng hỏi, nàng không biết liệu vị tiền bối này có bán cho một tên gà mờ Chân Nguyên Tiên Cảnh như mình hay không.

"Một chén mì hoành thánh bằng một món Tiên Khí đỉnh cấp."

"Giao tiền trước thì sau đó mới ăn cơm, quy củ của quán cơm là vậy."

"Có thể giao tiền thì ta sẽ chiêu đãi, không có tiền thì ngươi hãy đi đi. Tường sửa xong rồi, ngươi muốn rời đi hay vẫn muốn tự bạo thì ta cũng không quan tâm"

Trì Nhất Đồng từ tốn nói, hắn mở tiệm cơm, sao có thể ép mua ép bán?

"Vậy được rồi, ta muốn một chén mì hoành thánh"

Vương Lạc Ly cắn răng, lấy ra từ trong nhẫn trữ vật của mình một thanh trường kiếm là Tiên Khí đỉnh cấp mà phụ mẫu khi còn sống đã để lại, đưa cho Trì Nhất Đồng.

"Ừm"

"Là Tiên Khí đỉnh cấp"

"Vừa hay dùng để chẻ củi nhóm lửa"

"Dùng cái này để chẻ củi đi"

Trì Nhất Đồng ném thanh trường kiếm Tiên Khí đỉnh cấp cho Vương Cảnh Thiên, cái rìu kia chỉ là Tiên Khí trung phẩm nên khi chẻ củi tốn rất nhiều sức, còn cái kiếm này lại vừa hay.

"Được rồi"

Vương Cảnh Thiên nhận lấy thanh Tiên Khí đỉnh cấp, rút kiếm từ trong vỏ ra, chém xuống một kiếm.

"Cạch."

Bàn gỗ tròn trực tiếp bị chém thành hai nửa rơi xuống đất.

"Ông chủ, thanh kiếm này chẻ củi rất tốt." Vương Cảnh Thiên cười nói, thanh kiếm này càng nhanh hơn, hơn nữa còn dùng ít sức hơn so với rìu.

"Bổ... bổ củi sao?"

Vương Lạc Ly nhìn một màn trước mắt này, tuy là trong lòng có chút không nỡ, dù sao đây cũng là món đồ cuối cùng mà phụ mẫu để lại cho mình.

Thế nhưng so với đệm chân thì Vương Lạc Ly vẫn cảm thấy dùng đỉnh cấp tiên kiếm để chẻ củi khá hơn một chút.

Dẫu sao tiên kiếm vẫn có thể thể hiện ra năng lực của mình.

Chỉ trong chốc lát.

Trước mặt Vương Lạc Ly đã được bày lên một chén mì hoành thánh, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

"Ăn đi"

Trì Nhất Đồng thản nhiên nói, lại lấy ra một ống bánh quy nằm trên ghế đu bắt đầu tự ăn.

Thỉnh thoảng lại cho Vương Cảnh Thiên một cái.

Ngửi thấy mùi thơm, Vương Lạc Ly cũng không thể nhịn được nữa, con sâu thèm ăn trong dạ dày đã sớm điều khiển nàng.

Chỉ thấy nàng cầm cái thìa lên, không hề bận tâm đến hình tượng của mình khi ăn cơm mà nhai nuốt ngấu nghiến.

Chỉ sau thời gian mấy hơi thở, Vương Lạc Ly đã ăn hết một chén mì hoành thánh đến cả một cái lá hương thảo cũng không để lại, ăn sạch sẽ vô cùng.

"Ợ.. ` Nhưng mà, Vương Lạc Ly bởi vì ăn quá nhanh nên nguồn năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong mì hoành thánh trong nháy mắt đã dồn dập đánh vào đan điền của nàng, làm cho Vương Lạc Ly không nhịn được ợ hơi.

"Ợ...

Chân Nguyên Tiên Cảnh tầng sáu!

"Ợ...

Chân Nguyên Tiên Cảnh tầng bảy!

"Ợ ợ ợ..

Cứ như vậy, trên người Vương Lạc Ly toả ra một vầng hào quang màu trắng nhu hòa, cảnh giới của nàng đã đến thẳng Tinh Thần Tiên Cảnh.

Cho đến khi nàng hoàn toàn không thể nào hấp thu thêm năng lượng nữa, Vương Lạc Ly mới ngừng ợ hơi.

"Ta, ta thế mà đến Tinh Thần Tiên Cảnh rồi?"

"Chỉ một chén mì hoành thánh đã khiến ta đột phá đến Tinh Thần Tiên Cảnh sao?"

"Vốn ta còn cho là dù cần nhanh nhất cũng phải mấy ngàn năm nữa.

Sắc mặt của Vương Lạc Ly vô cùng mừng rỡ, vừa định thể hiện sự cảm tạ, nhưng đầu vừa ngẩng lên thì đã lại cúi xuống.

Nàng lại cầm đũa lên, tìm kiếm mấy thứ gia vị bột ở trong chén.

"Mình sao lại đần như thế chứ, sao lại ăn nhanh như vậy hả?"

"Ăn xong mì hoành thánh thì mình phải đi rồi"

"Ai ya, chỗ này không phải còn có một miếng vỏ hoành thánh sao, mình còn chưa ăn xong kìa."

Vương Lạc Ly tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cái miếng vỏ hoành thánh to chừng cõ bằng móng tay, nàng lại dùng đũa chia nó ra làm một trăm phần, cực kỳ vừa ý gật đầu một cái rồi bắt đầu ăn từng chút.