Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 871: Một quán cơm nhỏ lặng lẽ khai trương




Nhất thời.

Không ít sư huynh đệ đều đến vây quanh Phương Tạo Vật.

Mà các huynh đệ khác đang bàn bạc với nhau xem nên làm gì, đồng thời cũng nói lời tạm biệt trước khi chia tay.

"Được rồi, các sư huynh đệ, chúng ta phải thường xuyên giữ liên lạc nhé, nếu có huynh đệ nào gặp khó khăn thì mọi người nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Được."

"Chắc chắn"

"Đại sư huynh tạm biệt."

"Tạm biệt sư tỷ."

"Sư đệ hẹn gặp lại"

Mọi người lần lượt chào tạm biệt, rồi hóa thành những tia sáng tản ra khắp tứ phía.

Nữa tháng sau.

Tiên châu Quỳnh Bích, trong một trong ba châu.

Ở một thị trấn nhỏ không đáng để mắt tới trong châu, một quán cơm nhỏ lặng lẽ khai trương.

"Bàn ghế dài là Tiên Khí trung cấp..."

"Nồi sắt, thìa sắt là Tiên Khí đỉnh cấp..."

"Miễn cưỡng cũng tạm được."

"Nói thế nào thì cũng là tâm sức của Phương sư đệ."

Trì Nhất Đồng đứng trước cửa quán ăn, nhìn vào bảng hiệu có ghi ba chữ "Ăn Một Thùng", hắn ta gật đầu hài lòng.

Chỉ là giá của món ăn vẫn chưa được quyết định.

"Cũng không thể quá cao, dù sao thì nơi này trông cũng không giống với kiểu Tiên Châu giàu có kia"

"Vậy thì một bát cơm chiên trứng bằng một bộ đồ Tiên Khí trung cấp đi"

"Loại vật phẩm Tiên Khí trung cấp rác rưởi này, cơm chiên trứng của ta, ráng chịu một chút nhé!"

"Một bát bún xào..."

Bún à, tại sao không đắt hơn một chút? Thế thì một bộ Tiên Khí đỉnh cấp vậy.

"Vẫn hơi lỗ một chút..."

Trì Nhất Đồng lẩm bẩm trong miệng, món ăn hắn ta tự nấu ra đã nhận được chân truyền của sư tôn, những cái giá này, hắn cảm thấy lỗ chết mất.

"Đợi khách vào cửa thôi"

"Cơm chiên đây, một bộ Tiên Khí trung cấp là có thể ăn được À1 rồi:

"Không phải khoe khoang đâu, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ"

Trì Nhất Đồng nhìn những thực khách đi ngang qua, to giọng hét lớn, hoàn toàn đồng hóa mình thành một ông chủ quán cơm.

Nhìn thấy xung quanh có nhiều người qua lại như vậy thì rất háo hức, không ngờ khai trương cả một ngày lại kinh doanh được nhiều như vậy.

Không tê.

Đúng là rất tốt.

Những thực khách kia đều đang thảo luận về quán ăn mới mở này, mùi vị như thế nào, vô cùng hào hứng.

Nhưng mà.

Nghe thấy tiếng gào to của Trì Nhất Đồng.

Trong nháy mắt, đám người như thủy triều đang phun trào, nhanh như chớp đã mất dạng.

"Mẹ nó, cướp tiền à!"

Cách đó rất xa, vẫn còn nghe được tiếng chửi rủa.

Trì Nhất Đồng: ? ??

"Thế này còn đắt?"

"Không ăn thì thôi."

"Tiên Khí trung cấp cũng không lấy ra nổi, đáng đời các ngươi đói chết."

Cứ như vậy, đã nửa tháng trôi qua.

Cửa quán ăn vẫn vắng tanh như cũ.

Cũng giống như con đường này vậy.

Sáng hôm nay.

Bởi vì sự xuất hiện của một người, cả thị trấn lập tức trở nên huyện náo hẳn lên!

Người này chính là đại công tử nhà họ Vương, Vương Cảnh Thiên.

Một vị công tử bột mà ai ai cũng biết, suốt ngày ăn chơi hoang phí, tiêu tiền như nước.

Mấy cô nương trong Di Hồng Lâu nhờ có Vương Cảnh Thiên mà kiếm được bội tiền, tự mình chuộc thân rời đi.

"Vương công tử, roi da nhỏ Thượng phẩm, mua để buổi tối dùng đi"

"Vương công tử, đây là còng tay mới nhất, mua một cái chứ"

"Vương công tử..."

Trên đường phố, nhiều người bán hàng la hét với về mặt xu nịnh.

Chẳng còn cách nào, vị Vương công tử này đã cho quá nhiều!

Hôm nay chỉ cần có thể bán cho Vương công tử một món đồ, thì một tháng tới không cần bày hàng nữa.

"Cắt..."

"Đều là những thứ ta đã chơi rồi, chẳng có gì thú vị"

Vương Cảnh Thiên khinh thường nói, những thứ đồ này quá là cổ hủ, bây giờ đã không còn chơi cái này nữa, đồ chơi bây giờ là...

Đúng lúc hắn đang nghĩ con phố này chẳng có gì mới mẻ để chơi.

Bỗng nhiên.

Thực đơn của quán cơm trước mặt khiến mắt hắn sáng lên.

"Cơm chiên trứng?"

"Bún xào?"

"Chưa từng nghe qua. Ông chủ, cho ta một phần!"

Vương Cảnh Thiên đi đến trước quán cơm thì nhìn thấy Trì Nhất Đồng đang nằm trên ghế xích đu, đầu gối lên cánh tay, hai chân vềnh lên vắt chéo nhau, vẫn còn đang loay hoay với giá của các món ăn.

"Ông chủ, cho một phần cơm chiên trứng, một phần bún xào."

Vương Cảnh Thiên lặp lại lần nữa.

Nói xong, vỗ bốp một tiếng, một chiếc nhẫn đập thẳng lên bàn.

"Một trăm Tiên Tinh, không cần tìm nữa"

Vương Cảnh Thiên ngạo nghễ nói.

"Một trăm Tiên Tinh, trời ạ, chừng này ta phải mất một năm mới kiếm được"

"Phát tài rồi, ông chủ quán cơm này sắp giàu rồi."

Những người bán hàng khác trong phố đều có vẻ mặt ghen tị.

Đang lúc mọi người còn đang tò mò về món cơm chiên trứng và bún xào gì đó, thì nghe thấy giọng điệu lười nhác của Trì Nhất Đồng truyền đến.

"Chút tiền này, không đủ mua cơm chiên, phải thêm tiền"

Trì Nhất Đồng thản nhiên nói.

Một trăm Tiên Tinh, ngươi đang bố thí cho ăn mày sao?

Còn muốn ăn cơm chiên trứng của ta?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?

"Má, tên này lại còn muốn thêm tiền, một trăm Tiên Tinh mà còn chưa biết đủ, tên này muốn làm gì thế?"

Vẻ mặt những tiểu thương bên cạnh đều đầy vẻ đố kỵ.