Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 869: Một trăm tên Địa Tiên, đi ra khỏi Truyền Tống trận




Hơn nữa lại nói tiếp, trên người những đệ tử này còn đang gánh vác trọng trách lớn là tìm điểm số mệnh cho hắn, cho nên những nhắc nhở này là rất cần thiết.

Dù sao, những người có thiên phú bình thường như bọn họ, lập tức có được tu vi Địa Tiên, không chừng lại cảm thấy tự kiêu.

Mà tự kiêu như vậy, không chừng lại gây ra chuyện.

Nếu là ở Tiên Giang lục địa thì còn tốt, với tu vi Địa Tiên của ngươi muốn tự kiêu thì tự kiêu. Nhưng mà ở Tiên giới, Địa Tiên cũng chỉ cao cấp hơn một chút so với Tiên Nhân.

Nói thẳng ra chính là lót đế.

Đừng để mới xuất môn đã bị cao thủ tát một cái chết.

"Chuyện thứ hai chính là dưới sự hạn chế của thực lực, cố gắng đạt được thành tựu ở Tiên Giới, cho ta - Sư tôn của các ngươi cảm thấy vui mừng một chút, hiểu không?"

Dịch Phong còn nói thêm.

"Rõ, sư tôn."

Mọi người cung kính lên tiếng.

Thấy thế, Dịch Phong gật gật đầu, sau đó bắt đầu giải thích từng cái với những đệ tử quen thuộc.

"Ví dụ như Trì Nhất Đồng, ngươi làm cơm không tồi, không nhất định phải đi đoạt bí cảnh Bảo Sấm. Có thể tìm một chỗ để mở tiệm cơm, từ từ làm tiệm cơm trở nên nổi tiếng, như vậy cũng được xem là đạt được thành tựu" Dịch Phong giảng giải.

"Dạ vâng sư tôn"

Trì Nhất Đồng gật đầu.

"Các ngươi và những người khác cũng giống nhau, có thể dựa vào những gì bản thân thành thạo nhất, đi phát triển các ngành các nghề" Dịch Phong lại giảng giải.

Dù sao bảo đám đệ tử này trở thành Châu Chủ của châu nào đó, hay là trở thành cao thủ địa phương, hẳn là không có khả năng.

Nhưng mà ở một phương diện khác phát huy một chút tài năng, vẫn là có cơ hội hơn.

Mà hệ thống cũng không nói các đệ tử này phải dùng phương thức đặc biệt nào để tạo nên thành tựu.

Cho nên, như Trì Nhất Đồng mà nói, ngươi có thể làm cho tiệm cơm nổi tiếng, cũng là thành tựu.

"Còn với Chung Thanh, ngươi muốn báo thù cũng đừng nóng vội.

Trước hết cứ lang bạt bên ngoài một chút, có nhận thức rõ về thực lực của chính bản thân mình. Sau khi hiểu biết rõ về Tiên Giới rồi đi báo thù cũng chưa muộn, đến lúc đó kêu các sư huynh đệ khác cùng đi giúp ngươi."

Dịch Phong lại giảng đạo.

"Vâng a, sư tôn."

Chung Thanh cung kính đáp lại.

Sau khi Dịch Phong giảng giải cho từng người thì tự mình đưa mọi người đến Truyền Tống trận.

"Sư tôn, tạm biệt."

Mọi người cung kính chào tạm biệt, một đám đi vào Truyền Tống trận.

Mà bên ngoài Truyền Tống trận.

Khương Chí mang theo đám người Lý Hồng Thiên đã sớm đến chỗ này, hiển hách đứng trấn thủ.

Mà lúc này.

Truyền Tống trận truyền đến dao động.

Mọi người đang trấn thủ đều quay đầu lại nhìn Truyền Tống trận, thầm nghĩ không biết lại có người nào ra ngoài làm việc.

Nhưng mà.

Ngay khi người đầu tiên bước ra, đám người Khương Chí lập tức mở to hai mắt nhìn.

Duy nhất mỗi Lý Hồng Thiên vẫn trơ trơ như gỗ, xoay đầu nhìn xung quanh hỏi: "Làm sao vậy, mọi người kinh ngạc như vậy làm gì?

"Ngươi có bị ngốc không?"

Hoang Thanh Thiên vội vàng la: "Là Địa Tiên, là Địa Tiên đó, Địa Tiên ra đến"

Nghe vậy, lúc này Lý Hồng Thiên mới đột nhiên phản ứng lại được.

Trăm triệu lần không nghĩ đến lại là Địa Tiên đi ra.

Phải biết rằng, hai vị Nhân Tiên Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng còn khiến cho bọn họ cảm thấy khủng bố như vậy, vị Địa Tiên ở phía trên Nhân Tiên kia, cường đại đến mức hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa bọn họ đã sớm biết, Địa Tiên này toàn bộ đều là đệ tử của vị đảo Ám Ảnh.

Những đệ tử đó, cường đại như thế nào.

Thật sự là không thể tưởng tượng được.

Nhưng mà.

Hơn nữa khiến cho bọn họ không nghĩ đến chính là, ngoại trừ tên Địa Tiên đầu tiên đi ra, tên Địa Tiên thứ hai, thứ ba liên tục đi ra...

Mãi cho đến cuối cùng, một trăm tên Địa Tiên, tập thể cùng đi ra khỏi Truyền Tống trận.

"Ài "Tiên Giới phải thay đổi rồi"

"Vậy mà toàn bộ một trăm vị Địa Tiên đều ra ngoài"

Toàn thân đám người Khương Chí đều bắt đầu run rẩy.

Khó có thể tưởng tượng được, một trăm Địa Tiên này đi ra ngoài, cuối cùng sẽ khiến cho Tiên Giới oanh động và ảnh hưởng như thế nào!

"Bái kiến các vị đại nhân"

Đám người Khương Chí vội vàng khom người, kính cẩn chờ mọi người đi ra.

Vì số lượng người đông, ngoài sự khác biệt thuần túy giữa nam và nữ, mỗi người đều có phong cách khác nhau.

Có những cô gái xinh đẹp như Thiên Tiên.

Cũng có những người đàn ông vạm vỡ xấu không tả nổi.

Một số người trông có vẻ hào hoa phong nhã, giống như một thư sinh khiêm tốn, nhưng cũng có một số người trông như hung thần ác sát, rất giống với ác nhân tuyệt thế.

Một số người lại giống hệt như kẻ lưu manh, cũng có một số khí chất phi phàm.

Tóm lại những người này.

Ngay cả Dịch Phong cũng không nhịn được phải cảm thân một câu, sinh động như một trăm lẻ tám vị anh hùng kiếp trước, kiểu người nào cũng có.

Vì vậy những nơi mà bọn họ đi qua, đều ngổn ngang vô cùng.

Trên mặt đất đây vỏ hạt dưa, vỏ lạc, đủ các loại rác vứt bừa bãi khắp nơi.