Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 854: Sau này ở Tiên Giới, tuyệt đối không được gây




chuyện với Nhân Tiên. (2)

"Cút!"

Vừa nói xong, Lý Hồng Thiên một cước đạp bay nàng ra ngoài:

"Lão tử không có thời gian để nói lý với ngươi, về Thiên Tâm Tông của ngươi đi"

Nói xong, hắn lại vội vàng vuốt vuốt y phục, cười híp mắt nói:

"Hai vị đại ca xin mời xin mời."

Sau khi đợi Cung Thần và Lục Trọng tiến vào phủ Châu Chủ.

Lý Hồng Thiên lại vội vàng quát về phía thuộc hạ: "Lập tức truyền lệnh, mời những cao tầng của Đại Hóa tông tới đây một chuyến, nhớ kỹ, nhất định phải khách khí, nói rằng mời bọn họ tới để bàn bạc về chuyện khai phá khoáng tinh bên trong Tây Ninh Tiên Châu cùng nhau như thế nào."

"Rõ!

Nghe vậy, mấy tên thuộc hạ lúc này tiến đến hướng của Đại Hóa tông.

Sau khi đã dặn dò tốt hết tất cả, Lý Hồng Thiên vừa chuẩn bị yến hội tốt, chiêu đãi hai người Lục Trọng và Cung Thần.

"Ai da, Cung Thần lão ca, Lục Ca, ba người chúng ta thật sự là vừa quen đã thân rồi!"

"Chiêu đãi không chu đáo, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy đừng trách"

"Một chén này, tiểu đệ uống trước rồi nói."

Lý Hồng Thiên uống xong.

Sau khi uống xong mấy chén, lại kéo ghế ngồi xuống, thân thiết sát bên cạnh Lục Trọng.

"Lục ca, tiểu đệ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi nói nơi kia, rốt cuộc là nơi nào?" Lý Hồng Thiên không nhịn được hỏi.

"Chuyện này, ngươi không phải người của chúng ta, không tiện cho biết." Lục Trọng bưng chén rượu lên, nhấp một ngụm, sau đó nhàn nhạt nói: "Nhưng xem như vì chén rượu này của ngươi, có thể cho ngươi vài lời khuyên tương lai!"

"Tiểu đệ rửa tai lắng nghe"

Lý Hồng Thiên đang ngồi, giường lỗ tai lên.

"Sau này ở Tiên Giới, tuyệt đối không nên gây chuyện với người khác, nhất là Nhân Tiên và Địa Tiên." Lục Trọng nghiêm túc dặn dò nói.

"Không nên chọc tới Nhân Tiên và Địa Tiên?"

Lý Hồng Thiên trong nháy mắt bàng hoàng, vội hỏi: "Xin Lục ca nói rõ ràng"

"Có vài lời chỉ có thể nói tới điểm dừng, bởi vì cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, biết nhiều, lại không tốt đối với ngươi."

Lục Trọng nghiêm túc nói: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ câu nói này của ta ở trong lòng thì sẽ tốt cho ngươi!"

Lý Hồng Thiên gật đầu như gà con mổ thóc.

Tuy rằng không biết vì cái gì mà không được đắc tội với Nhân Tiên và Địa Tiên, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng nghiêm trọng này của Lục Trọng, chỉ sợ cũng không phải là bắn tên không đích.

Sau khi đơn giản dùng xong bữa ăn, Lục Trọng nhìn thoáng qua sắc trời rồi buông đũa xuống.

"Hai vị các ngươi cứ chậm rãi dùng bữa, ta ăn xong rồi"

Lục Trọng chậm rãi đứng lên.

"A, cái này..."

Thấy thế, Lý Hồng Thiên khẩn trương hỏi: "Là do thứ này của ta không thể ăn hay sao, tại sao nhanh như vậy Lục huynh đệ đã ăn xong?"

"Lý Châu Chủ không cần quá khẩn trương, bữa tiệc rất ngon, chẳng qua tại hạ còn có việc quan trọng hơn cần phải làm"

Nói xong, Lục Trọng đi ra khỏi ngôi nhà, đến dưới ánh mặt trời, theo sự chiếu xạ của ánh mặt trời kia, hắn lấy một cặp thùng phân của mình ra.

Mặc dù hiện giờ hắn đã thoát khỏi danh hiệu phế vật, thậm chí đã trở thành Thiên Chi Kiêu Tử trong miệng của Lý Hồng Thiên, nhưng mà hắn không dám quên đi cái gốc của mình.

Càng không dám quên đi lời mà Lỗ tổng quản đã dạy bảo.

Yêu thùng như yêu chính mình.

Không.

Phải là yêu hơn cả bản thân mình.

Bởi vì vậy, ba lần mỗi ngày vào sáng sớm, chính ngọ và lúc chạng vạng, chắc chắn không thể quên việc bảo dưỡng thùng phân.

Chà lau.

Vuốt ve.

Đánh bóng đánh sáp.

Một bước cũng không dám làm qua loa.

Lý Hồng Thiên nhìn thấy Lục Trọng cơm cũng không ăn mà dưới mặt trời chói chang ngồi ở ngạch cửa ôm lấy cái thùng, chìm đắm ở trong đó. Nhịn cũng không được, buông đũa đi theo qua đó.

Cũng là muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Trọng đang làm cái gì.

Vừa mới đến gần, còn không kịp đặt câu hỏi đã giật mình đứng sững như bị sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bởi vì giờ phút này Lục Trọng đã thực hiện bước đánh bóng.

Theo kinh nghiệm của Lỗ tổng quản, khi mà đánh bóng, phải sử dụng một tia tiên lực thúc giục, như vậy mới có thể làm ít mà hiệu quả cao.

Vừa rồi khi Lục Trọng rót vào một tia năng lượng vào trong thùng.

Theo một tia năng lượng này được rót vào, cái thùng ban đầu thoạt nhìn thì vô cùng bình thường, vậy mà tức khắc lại tỏa ra một loại khí tức của đỉnh cấp Tiên Khí.

Mà một luồng khí tức này.

Vừa lúc khiến Lý Hồng Thiên ở phía sau cảm nhận được.

Giờ phút này hai chân Lý Hồng Thiên đều đang run rẩy.

Một luồng khí tức kia quả thực là quá khủng bố.

Hắn run run miệng, nhịn không được hỏi: "Lục, Lục huynh đệ, xin hỏi, xin hỏi trong tay ngươi đây là?"

"Ồ, đây là thùng phân của ta"

Lục Trọng vừa đánh bóng, vừa không chút để ý nào mà trả lời.

"Hả Lý Hồng Thiên không nhịn được hít một ngụm khí, trợn mắt hỏi:

"Thật, thật sự là cái thùng phân của ngươi sao?"

"Ta lừa ngươi làm gì?"

Lục Trọng kiểm không được, trừng hắn một cái.

Lý Hồng Thiên có chút chạnh lòng.