Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 842: Hai Nhân Tiên? (2)




Nói về Khương Chí.

Sau khi bố trí xong cửa Truyền Tống trận, cuối cùng nàng ta mới quyết định quay lại Thiên Cổ Tiên Châu vào hôm nay.

"Tôn thượng, trở về vào lúc này sao?"

Sắc mặt Khương Thượng nghiêm nghị nói: "Bên kia truyền tin tới, Tằng Nhậm Đồ đã kết hôn với con gái của Hoang Vu Châu Chủ, hôm nay đại hôn vừa kết thúc, không chỉ có con gái Hoang Thanh Liên của Hoang Vu Châu Chủ đang ở Thiên Cổ Tiên Châu mà ngay cả Hoang Vu Châu Chủ bây giờ cũng đang ở Thiên Cổ Tiên Châu vẫn chưa rời đi!"

"Lúc này qua đó, há chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?"

"Không cần phải nói nữa, bây giờ lập tức trở về, nhanh chóng tiêu diệt hết bọn chúng, chúng ta còn phải quay lại để bảo vệ Truyền Tống trận nữa."

Khương Chí không biểu cảm nói.

?

? ?

Vẻ mặt nhóm người Khương Thượng không nói nên lời.

Lời này của ngươi.

Trở về báo thù mà giống như kiểu thăm người thân, nói nhẹ nhàng vậy sao?

Tiên Khí trung cấp.

Tằng Nhậm Đồ.

Hoang Thanh Liên.

Hoang Vu Châu Chủ.

Có cái nào không phải là ngọn núi to đè nặng trên đầu?

Thật muốn hỏi xem.

Nàng lấy đâu ra tự tin thết Vẫn luôn cảm thấy Tôn thượng của bọn họ từ sau lần xuất quan ở đảo Ám Ảnh đến giờ đã trở nên hơi bất thường.

Điều càng quan trọng hơn, cho dù có báo thù thành công thì không phải nên tiếp tục làm Châu Chủ của Thiên Cổ Tiên Châu sao, còn muốn đến đây bảo vệ Truyền Tống trận?

Khương Chí không nói gì.

Thay vào đó, nàng ta nhìn sang Lục Thanh Sơn và Ngô Vĩnh Hồng bên cạnh.

Có hai đại Nhân Tiên ở đây.

Hoang Vu Châu Chủ thì tính là cái gì?

Huống chỉ, trên người nàng ta có hơn hai mươi món Tiên Khí đỉnh cấp.

Đối với Châu Chủ của Thiên Cổ Tiên Châu...

Hừ.

Một Châu Chủ trong ba châu, nàng ta đã hoàn toàn không để vào mắt!

Thấy Khương Chí kiên trì như vậy, đám người Khương Thượng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể xem như không có gì.

Mà đúng vào lúc này, ánh mắt một tên thuộc hạ trong đó chuyển động.

Lặng lẽ rời đi.

Đợi đến lúc không có người, hắn lấy ngọc giản truyền âm ra.

"Thuộc hạ Bạch Phàm, bái kiến Châu Chủ."

"Ừm, có tin tức gì sao?" Đầu bên kia ngọc giản truyền đến âm thanh, nếu Khương Chí ở đây, nhất định có thể nhận ra người này chính là Tằng Nhậm Đồ.

"Khởi bẩm Châu Chủ, từ sau khi Khương Chí xuất hiện đã ra lệnh cho chúng thuộc hạ phải luôn bảo vệ Truyền Tống trận, cũng không biết là tại sao." Bạch Phàm nhỏ giọng nói.

"Truyền Tống trận?"

"Truyền Tống trận cái gì?"

Tằng Nhậm Đồ trầm giọng hỏi.

"Thuộc hạ cũng không biết Truyền Tống trận là gì, nhưng theo như thuộc hạ quan sát, chỉ là một cái Truyền Tống trận cỡ nhỏ, cho nên Châu Chủ không cần phải quá lo lắng về cái này" Bạch Phàm nói.

"Vậy ngươi truyền tin cho ta làm gì?" Tằng Nhậm Đồ trầm giọng hỏi.

"Thuộc hạ truyền tin là muốn báo cho Châu Chủ, hôm nay Khương Chí sẽ chuẩn bị khởi hành về Thiên Cổ Tiên Châu, tìm Châu Chủ ngài để báo thù!" Bạch Phàm nói.

"Ổ"

Tằng Nhậm Đồ lộ vẻ ngạc nhiên, cười lạnh nói: "Trước tiên không nói đến chuyện nàng ta có phải đối thủ của ta không, chẳng lẽ không biết Thanh Liên và nhạc phụ của ta đang ở Thiên Cổ Tiên Châu sao?"

"Nàng ta đến vào lúc này chẳng phải đang tìm chết sao?"

"Cái này, thuộc hạ không biết"

Bạch Phàm nhỏ giọng nói.

"Việc này không bình thường"

Tăng Nhậm Đồ trầm giọng nói: "Theo tính cách của Khương Chí, chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc, nếu nàng ta không có át chủ bài gì đó, chắc chắn sẽ không ra quyết định như vậy, nói xem, ngoài các ngươi ra, bên cạnh nàng ta còn có người nào không quen biết nữa không?"

ngô "Mau nói xem là ai"

"Là hai Nhân Tiên!"

"am Tăng Nhậm Đồ ngây ra: "Hai Nhân Tiên?"

"Ngươi không nhầm chứ?"

"Tuyệt đối không nhầm, chính là Tiên Nhân"

Bạch Phàm chém đỉnh chặt sắt nói: "Thuộc hạ đã từng tiếp xúc gần với bọn họ, chắc chắn không phải là kiểu cao nhân che giấu tu vi"

"Vậy thì thật kỳ quái!"

Tằng Nhậm Đồ không khỏi suy tư, sau đó lại hỏi: "Vậy nàng ta có còn át chủ bài nào khác không, hoặc là nói, Tiên Khí nào đó?"

"Cái này, coi như nàng ta có át chủ bài và Tiên Khí cũng sẽ không li nói cho thuộc hạ!" Bạch Phàm nói.

"Đổi một cách nói khác, ngươi có thấy trên người nàng ta có thứ gì mà trước kia không có không?" Tằng Nhậm Đồ lại hỏi.

Được nhắc nhở như thế, mắt Bạch Phàm sáng lên: "Có!"

"Là cái gì?"

Tằng Nhậm Đồ vội hỏi.

"Là một đống nồi niêu xoong chảo!" Bạch Phàm nói.

cam "ao Mặt Tằng Nhậm Đồ đầy dấu chấm hỏi: "Nồi niêu xoong chảo?"

"Đúng vậy Châu Chủ, chính là nồi niêu xoong chảo, mấy ngày gần đây, thuộc hạ thấy Khương Chí hay đem chúng ra lau chùi, li quan sát!" Bạch Phàm nói.

"Nồi niêu xoong chảo..."

Tằng Nhậm Đồ thì thào lẩm bẩm.

Điều này khiến hắn không thể hiểu rõ được.

"Vậy ngươi có cảm thấy đống nồi niêu xoong chảo đó có gì bất thường không, khí tức hay là giao động gì đó?" Tầng Nhậm Đồ lại suy đoán: "Có khi nào, đống nồi niêu xoong chảo đó là thủ thuật che mắt, thực chất là một loại vũ khí ma thuật gì đó?"

"Không thể nào!"

"Tuyệt đối không thể!"