"Được, vậy để ta xem xem, thực lực của ngươi có lớn như khẩu khí của ngươi hay không!"
Sắc mặt Tư Mã Chấn sầm lại.
Hắn nhướng mắt với tất cả các trưởng lão, trong chốc lát, hàng chục cao thủ của Luân Hồi Tiên Cảnh lần lượt xuất hiện.
Trời đất đột nhiên thay đổi. Các tiên nguyên đủ màu sắc kết giao lại với nhau, vẫn còn chưa ra tay đã trấn áp không gian thành chân không.
Vô số các đệ tử có mặt ở đó lần lượt lùi về sau.
Luồng khí mạnh mẽ này, cho dù bọn họ chỉ dính một ít thôi, cũng sẽ tan thành mây khói.
"Phong chủ, đi, đi thôi!"
Liễu Ngôn bị đám người Dương Nghị kéo đi lui dạt về một bên.
Khóe mắt nàng ta đỏ ửng, đầy tia máu.
Trong lòng nàng ta, cho dù Dịch Phong có là ai đi chăng nữa thì cũng vẫn là đệ tử của Tinh Thần Phong nàng ta.
Nhớ lại lúc Dịch Phong mới đến, thẳng thắn nói với nàng ta rằng, sẽ giúp nàng ta giết Quách Thế Kiệt.
Mặc dù hai người quen biết chưa lâu, giao tình cũng không sâu, nhưng đúng vào lúc này, cảm giác bất lực trước mắt khiến Liễu Ngôn khó mà chấp nhận được.
"vùt Hàng chục trưởng lão hợp lực tấn công, bao vây từ bốn phương tám hướng, bao vây Dịch Phong lại.
Hắn ở vị trí trung tâm, đương đầu với mọi nguy hiểm, bị bao vây tấn công, một thân áo choàng trắng soạt soạt bay lên, mái tóc đài phất phơ trong gió.
Quả nhiên, hắn tung ra một chưởng, khiến cho sự tấn công dồn dập tan thành bọt biển ngay tức khắc.
"Cái gì?"
"Không thể nào!"
Thấy vậy, Tư Mã Chấn và đám người đều mở to hai mắt, đồng thời thốt ra giọng điệu khó tin.
Vừa dứt lời, một phản ứng dữ dội ập đến.
"Vù vù vù vù..."
Các trưởng lão bay ra như sao băng, va vào vô số các tòa nhà kiến trúc, ai nấy cũng bị thương nặng rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Trong chốc lát các đệ tử xem trận chiến cũng bắt đầu huyên náo.
"Phù!"
"Chuyện này sao có thể?"
"Không phải ta nhìn nhầm đấy chứ!"
"Hắn, sao hắn lại có thể mạnh đến thế chứ?"
Mọi người bao gồm cả Liễu Ngôn cũng mở to hai mắt, cắn chặt môi, khó mà tin được. Còn Quách Thế Kiệt ở bên cạnh lại rất sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, mồ hôi hột tuôn ra.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Tư Mã Chấn nằm trên mặt đất, hộc máu tươi ra, đầy khiếp sợ, nhịn không được hỏi.
"Ta?"
Dịch Phong ngẩng đầu lên hiên ngang nhìn bầu trời xa xăm.
Một lúc lâu sau, mới nói tiếp:
"Chỉ là một người bình thường!"
"Người bình thường?"
Tư Mã Chấn mở tròn hai mắt. Nhịn không được mà chửi thầm trong lòng, người bình thường chết tiệt nhà ngươi.
Tuy nhiên mặc dù không có được câu trả lời, hắn ta vẫn hiểu ra rằng, Dịch Phong là một người mà Nhật Nguyệt Tông bọn hắn không thể nào chống lại được.
Thậm chí không can tâm nhưng đã đắc tội rồi, cũng không có cách nào quay trở lại.
Càng biết rõ trước mặt người này, phản kháng gì đó cũng chẳng có nghĩa gì.
"Mặc dù vẫn không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng Nhật Nguyệt Tông ta tự biết không bằng ngươi, những cái khác cũng chẳng có gì để nói cả"
"Muốn chém muốn giết, thì cứ tự nhiên đi!"
"Chỉ hy vọng ngươi có thể tha cho các đệ tử tông môn một mạng!"
Dứt lời hắn ta nhắm mắt lại.
Nhưng đợi mãi đợi mãi mà không thấy Dịch Phong ra tay với hắn.
"Tại sao ngươi... ?" Hắn nhịn không được hỏi.
"Từ đầu đến cuối, ta đều không có hứng thú với ngươi."
"Càng không cần phải tự mình đa tình rằng ta sẽ mưu hại Nhật Nguyệt Phong ngươi."
"Tự mình biết điều đi"
Dịch Phong thờ ơ nhìn hắn một cái, rồi lạnh lùng nói.
Tư Mã Chấn nhận thua, gật đầu.
Dịch Phong từ từ nghiêng đầu, nhìn về phía Liễu Ngôn đang hai mắt ngấn lệ.
"Lời ta nói, lúc này thực hiện."
Dứt lời, hắn tung một chưởng ra.
Quách Thế Kiệt đang run rẩy bỏ chạy từ trong đám người, bỗng nhiên bị một sức mạnh thần bí nào đó bắt lấy.
"AI?
"Cứu ta với!"
"Dịch Phong Dịch Phong, à không, tiền bối, ta thật sự không có cố ý, ta không biết ngươi lợi hại như vậy, nếu như ta biết sớm hơn..."
Hắn gào thét trong vô vọng, thần sắc tràn đầy khiếp sợ và tuyệt vọng.
Nhưng vừa dứt lời đã bị Dịch Phong giết chết, chỉ còn lại cái xác không hồn nằm dưới chân Liễu Ngôn.
Liễu Ngôn nhìn thi thể của Quách Thế Kiệt dưới chân, đôi môi đỏ hồng khẽ động đậy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Tạm biệt nhé."
Dịch Phong cười với nàng ta một cái, lấy một bình rượu từ trong trữ vật giới ra, quay người từ từ đi xuống núi.
Rượu mạnh vào cổ họng, vừa cay vừa ngọt...
Vô vàn cặp mắt cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn theo, nhìn mãi... cho đến khi bóng lưng của hắn biết mất.
Dịch Phong đi rồi.
Mãi mãi rời khỏi Huyền Thiên Tông rồi...
Thật ra hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại đột nhiên giác ngộ như thế.
Là vì chán ghét cảnh lừa mình dối người của Huyền Thiên Tông, hay là tận mắt nhìn thấy các đệ tử của Thiên Thần Phong chết khiến hắn lùi bước?
Hắn cũng không biết nữa.
Tuy nhiên hắn biết rất rõ là: từ tận sâu trong đáy lòng, có một âm thanh đang gọi hắn, dường như cũng đang nhắc nhở hắn.
Còn có rất nhiều phiên bản khác của mình mà hắn nhìn thấy trong hệ thống thăng cấp cũng đang không ngừng tái hiện trong đầu hắn.