"Những cái khác thì không cần phải nói nhiều nữa"
"Ta không quan tâm ngươi là ai, cái chết của hơn ngàn đệ tử Nhật Nguyệt Tông ta, ngươi khó mà thoát được."
"Giơ tay chịu trói, phối hợp với bọn ta để điều tra đi"
Giọng nói ôm ồm của Tư Mã Chấn vang lên, trực tiếp đưa ra tối hậu thư với Dịch Phong.
Điều này khiến Dịch Phong cau mày lại.
"Trước khi ngươi đưa ra quyết định này, đã điều tra rõ nguyên nhân thị phi chưa?"
Trên trán Dịch Phong lộ ra gân xanh nhàn nhạt, trầm giọng hỏi.
"Chuyện này không cần ngươi lo lắng, Nhật Nguyệt Tông bọn ta sẽ tự điều tra rõ ngọn ngành"
Tư Mã Chấn trầm giọng nói:
"Dù sao cũng nhiều mạng người như vậy, nếu như không bắt ngươi, e là khó có thể làm yên lòng người!"
"Ha ha ha ha..."
"Hay cho câu làm yên lòng người."
Dịch Phong tức giận đến bật cười.
Tiếng cười vừa dứt, sắc mặt của hắn sâm lại:
"Nếu ta nói không thì sao?"
"Vậy thì đừng trách bọn ta đích thân ra tay!"
Tư Mã Chấn trầm giọng nói:
"Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh nhưng cũng mong ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, nơi đây là Nhật Nguyệt Tông!"
Tư Mã Chấn vừa dứt lời, trưởng lão ở bên cạnh hắn ta lập tức bay lên.
Có một sự uy hiếp khó tả.
"Tiểu tạp chủng, giơ tay chịu trói đi, ngươi chạy không thoát đâu!
Quách Thế Kiệt thấy vậy, cũng ở bên cạnh kêu la ầm ĩ.
"Ha ha ha ha ha ha..."
Tuy nhiên đối mặt với sự uy hiếp của đám người Tư Mã Chấn, Dịch Phong lại cười to.
Trong tiếng cười có kèm theo sự thất vọng.
Một sự thất vọng tràn trề.
Đây chính là tu tiên mà hắn luôn theo đuổi từ khi xuyên không đến đây sao?
Cuộc sống tu tiên mà hắn tưởng tượng, không phải là như vậy!
Có lẽ sẽ có tàn sát, sẽ có giết người cướp bảo vật, nhưng chẳng lẽ không thể có hai ba người tiên giới, cùng nhau uống rượu nói chuyện, cùng nhau tận hưởng thiên địa sao?
Có lẽ sẽ có đấu tranh, nhưng hơn thế nữa không phải nên có chuyện cùng trải qua hoạn nạn, cùng nhau tiến lên hay sao?
Nhiệt huyết đâu?
Sự phóng khoáng của tiên nhân đâu?
Thế còn đi khắp thiên hạ và thế ngoại siêu nhiên không bị kiểm soát bởi thế gian trần tục đâu?
Thế giới tu tiên chết tiệt!
Hắn chỉ thấy tầm thường.
Ngoại trừ có chút thực lực ra, cái gì cũng không có.
Cũng giống như mấy ngày ngắn ngủi ở Huyền Thiên Tông, những thứ mà hắn nhìn thấy chỉ có tranh giành lợi ích, chỉ có lừa bịp lẫn nhau, chỉ có máu tươi, chỉ có tàn sát, còn có thái độ không biết liêm sỉ của đám người Nhật Nguyệt cao cao tại thượng này.
"Cầu hệ thống"
"Ta đột nhiên hiểu ra, sau khi ngươi tăng năm mươi cấp cho ta, tại sao ta lại có thể nhìn thấy ta của vô vàn phiên bản khác nhau!"
"Lần này, ta cần phải cảm ơn sự nhắc nhở của ngươi rồi!"
"Nếu ta cứ tiếp tục như vậy, e là cũng sẽ giống như bọn họ, biến thành tầm thường tục tĩu không chịu được mất"
"Vì lợi ích, vì mục đích, vì thực lực mà bất chấp thủ đoạn"
Nghĩ lại, trong lòng Dịch Phong nhịn không được mà bắt đầu sợ hãi.
Hắn của trước đây, đã chìm sâu vào trong rồi...
Biến thành lún sâu vào tàn sát.
Thậm chí lúc vô vàn đệ tử của Tinh Thần Phong chết vì hắn, hắn ngoài tức giận ra, cũng chẳng đau buồn mấy.
Chuyện này đã khiến hắn có chút không nhận ra chính mình nữa rồi.
Hắn phớt lờ tất cả mọi người, nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Ngôn.
"Phong chủ, thời gian qua, đa tạ cô đã chăm sóc!" Dịch Phong hơi cúi người nói.
Điều này khiến cho Liễu Ngôn đầy kinh ngạc, nàng ta cắn mạnh đôi môi đỏ hồng, khoé mắt cay cay, thân thể run rẩy không biết nên làm gì mới tốt.
"Cũng cảm ơn các huynh đệ đã chiếu cố cho ta"
Dịch Phong lại cúi người cảm tạ các huynh đệ của Tinh Thần Phong.
"Dịch Phong sư đệ"
"Đệ không cần phải như vậy đâu"
"Đúng đó"
"Chúng ta là huynh đệ mà!"
"Đệ không cần phải như vậy, lần này hoàn toàn là do Nhật Nguyệt Phong ra tay với đệ trước, chúng ta cùng nhau nói rõ sự tình cho Tông chủ của bọn họ, hoàn toàn không phải là như vậy!"
Dương Nghị và mọi người đều đã đỏ hồng đôi mắt, gấp gáp nói.
Dịch Phong trầm mặc không nói, chỉ hướng về phía họ nở nụ cười nhàn nhạt.
Rồi quay người đi lại nhìn về phía sau núi.
Nơi đó là nơi có vô số đệ tử Tinh Thần Phong đã vì hắn mà bỏ mạng.
Hắn đột nhiên quỳ gối xuống. Vừa quỳ xuống, sắc trời cũng bắt đầu thay đổi. Càng ngày càng chuyển động không ngừng.
"Người này, người này không hổ danh là đại ca của Lâu gia, đáng để chúng ta tôn kính và ngưỡng mộ!"
Ba huynh đệ Thiên Địa Nhân đều rùng mình, nhịn không được mà giơ ngón cái lên.
Cái quỳ gối này.
Đối với Dịch Phong mà nói, đáng!
Đây là lương tâm của hắn.
Đây mới thật sự là Dịch Phong hắn. Cho dù lúc bọn họ chết, hắn đang ở trong hệ thống thăng cấp nên hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên hắn khó mà thoái thác sai lầm được.
"Đợi lát nữa, ta sẽ đòi lại công bằng cho mọi người!"
Dịch Phong nghiêm túc nhìn về phía sau núi, từ từ đứng dậy, ánh mắt lại nhìn sang Tư Mã Chấn.
"Ta không thèm tranh chấp với các ngươi làm gì nữa!"
"Muốn ra tay thì mau lên đi!" Dịch Phong bình thản nói.