Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 807: Bụi trần lắng đọng. (2)




Bàn tay Lâu Bản Vĩ vung lên, quả cầu ánh sáng bay lên không trung tựa như sao liền biến mất không còn dấu vết.

Mà bầu trời cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.

Nhưng Ngô Phàm lại không hề bình tĩnh, hắn tựa như một vũng bùn rơi trên mặt đất thậm chí đến ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng đều nói không ra.

Thiên Đạo.

Thiên đạo cư nhiên lại bị hắn nắm trong tay tùy ý gây khó dễ.

Đây.

Đây là người nào!

Lâu Bản Vĩ nhìn hắn một cái như thể hắn không còn hứng thú gì nữa.

Xương ngón tay nhẹ nhàng búng một cái.

Trong nháy mắt Ngô Phàm biến thành hư vô.

Mà Ngô Thiêm cũng đã sớm bị tra tấn đến chết rồi, vĩnh viễn không được luân hồi.

Trên mặt đất, chỉ còn lại có một thanh tiên kiếm.

"Thật sự là, rác của chủ nhân cũng dám cướp."

"Hại ta phải giả bộ đe doạ."

Lâu Bản Vĩ nhặt thanh tiên kiếm lên trực tiếp xé rách không gian rời đi, về tới Thanh Thiên Bạch Ngọc Lâu.

Bàn tay vung lên một cái tất cả mọi thứ trong phòng hết thảy đều khôi phục lại nguyên dạng.

Trên giường sưởi đám người Cẩu Tử nãi tể miệng ngậm tăm, chân bắt chéo, nghiêng người liếc mắt nhìn Lâu Bản Vĩ một cái.

"Ca, lần này huynh giả bộ đe doạ, thật lớn"

"Đó là, ngươi không nhìn xem ca ngươi là người nào, nhân trung long phượng, cốt trung thiên tài, soái ca nhân tài kiệt xuất, vương giả mạnh mẽ, các cô nương nhìn thấy đều đổ cả rồi, nam tử nhìn thấy hận chính mình không phải là thân nữ nhi" Linh Vương bay tới thổi loạn một hồi.

Lời này.

Nhất thời làm cho Lâu Bản Vĩ bay bổng.

Ngửa đầu vẻ mặt vô cùng hưởng thụ.

"Nghe đi, nghe đi, tài hoa của Tiểu Linh Tử, Khánh, Tiểu Ngô Công, Tiểu Nãi Tề các ngươi so ra còn kém xa."

Vừa nghe lời này.

Ngao Khánh, Dạ Phong đều xúm lại ôm lấy đùi của Lâu Bản Vĩ vẻ mặt nịnh nọt.

"Hi hi, ca, ngài cũng không thể trách chúng ta không có tài hoa, dù sao chúng ta thật sự không thể nghĩ ra được trên thế gian này có cái từ gì có thể hình dung được người"

"Đúng vậy đúng vậy, học giả thánh nhân trên thế gian này cũng hình dung không được!"

"Ai nha, thích hợp, thích hợp, nên thưởng!"

Lâu Bản Vĩ lâng lâng.

Mà cách đó không xa, hai thanh niên từ dưới đất bật dậy kinh hoàng hét lên: "Ta không chết, ta không chết, ta vậy mà lại không chết"

Mà Lý Thiên đang trầm mặc trong góc nghe thấy tiếng động lập tức ngồi dậy.

"Nhị đệ, tam đệ, các ngươi."

"Các ngươi sống lại rồi, thật là quá tốt rồi."

Lý Thiên nước mắt ngắn nước mắt dài, huynh đệ ba người vui mừng ôm chặt lấy nhau.

Đúng lúc này.

Trong đầu ba người truyền đến giọng nói của Lâu Bản Vĩ: "Ba tên gia hoả các ngươi còn không mau chóng lấy tiền thanh toán?"

Ba người nghe vậy cả người đều run lên.

"Là Lâu đại gia, là Lâu đại gia đã cứu chúng ta."

"Mau, nhanh đi tìm Lâu đại gia tạ ơn!"

Ba người kích động vạn phần, đứng dậy liền chạy nhanh về hướng Thanh Thiên Bạch Ngọc Lâu.

Ba người đi tới Thanh Thiên Bạch Ngọc lâu.

Đối với ơn cứu mạng của Lâu Bản Vĩ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

"Ai, chín ngàn vạn viên tiên tỉnh, quá đắt!" Cẩu Tử ra vẻ mất mát nói: "Chơi xong lần này, lần sau lại muốn chơi không biết đến khi HÀ nào.

"Khánh, chớ có lo lắng!" Lâu Bản Vĩ hăng hái nói: "Rất nhanh thôi, chẳng bao lâu nữa đồng tiền chung của tiên giới sẽ biến thành kim tệ."

"Rất nhanh, vài chục tỷ chúng ta tiết kiệm được, có thể dùng được rồi"

"Ca, thật vậy sao?"

Dạ Phong đi lại, hoa chân múa tay vui sướng nhảy múa.

"Đương nhiên, cũng không nhìn xem ca là ai, nếu là tiền thông dụng không thay đổi, hôm nay ta liền đập đầu." Lâu Bản Vĩ xoa thắt lưng chỉ vào đỉnh đầu nói.

Bầu trời Đột nhiên chấn động một cái.

"Ca, huynh thật sự là rất lợi hại"

Mấy người vây quanh Lâu Bản Vĩ, bóp tay bóp chân, quạt gió.

"Ca, nói như vậy thì chúng ta có thể tiếp tục vui vẻ?" Cẩu tử đảo mắt suy nghĩ nói: "Ta có thể bên trái ba người, bên phải ba người, còn có hai người đút nho cho ta không?"

"Chuyện nhỏ."

Lâu Bản Vĩ chống hông, trực tiếp gọi tú bà tiến vào.

"Ta nói một con số"

"Trong vòng một khắc, một trăm tiểu tỷ tỷ."

"Lập tức, bây giờ an bài cho ta!"

Phòng bao.

Lại một lần nữa quẩy lên.

Lâu Lần Vĩ lại còn cởi sạch quần áo, còn sót lại một bộ xương cốt trắng muốt giữa tiếng la hét của một đám nữ tử hắn ta đi bộ ra ngoài không gian.

Mà ba vị của Thiên Phủ Quốc đã say khướt, ngồi ở một góc bên cạnh.

"Ca, lấy đỉnh cấp tiên khí ra xem một chút đi" Lý Địa say khướt nói.

"Đúng vậy đó ca, cho mọi người được mở mang tầm mắt."

Lý Nhân cũng đã say ở một bên tiếp lời.

"Được!"

Lý Thiên nấc lên một tiếng, đào trong túi trữ vật đào nửa ngày mới lấy ra được đỉnh cấp tiên khí.

"Ôi ca, đây là cái gì?"

Lý Địa say khướt nhặt lên một bức hoa rơi ra từ trong nhẫn trữ vật hỏi. Bức họa trước sau hai mặt đều vẽ chân dung một thanh niên.

"Là Quách bá bá đưa cho chúng ta, người nói đây là Dịch Phong nói rằng mấy đệ tử chúng ta nhận mật lệnh giết chết hắn."

Lý Thiên say khướt giải thích.