Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 801: Ngươi là ai?




"Lâu, Lâu đại gia, xin, xin người, giúp chúng ta, giúp chúng ta báo thù..."

Thanh âm suy yếu đứt quãng truyền đến...

Đó là Lý Thiên.

Ngay khi thanh âm này lọt vào tai của Lâu Bản Vĩ, cả phòng bao đột nhiên trở lên im lặng.

Mà vốn dĩ hắn đang vui vẻ, nhất thời lộ ra một vẻ ngoan cường.

Thế gian vạn vật trong não hắn nhanh chóng được chắt lọc...

Ngay sau đó.

Một cỗ khí thế trước giờ chưa từng có đột nhiên bùng nổ.

"Bùm bùm bùm..."

Tất cả mọi thứ trong phòng bao trong một khắc nháy mắt liền hóa thành bột phấn.

Cả tiên giới lúc này gió nổi mây bay, sấm sét vang dội.

Vô số cường giả trong tiên giới đều vô hình chung cảm thấy tim đập nhanh liên hồi.

Cảm giác này.

Giống như là bầu trời đang sụp đổ.

Lâu Bản Vĩ.

Nổi giận!

"Khi nào thì tiểu đệ của bản tra nam, cũng có người dám động đến?"

Quá muộn rồi, không còn nhịn được nữa thiếu một cái, ngày mai lại đến.

Bên trong một tòa tửu lâu xa hoa, thanh niên mặc áo bào trắng tiêu sái đi vào.

"La thúc, làm phiền người giúp ta hộ pháp, ta đem đỉnh cấp tiên khí này luyện hóa để nó nhận chủ trước nói sau."

Sau khi trịnh trọng nhờ vả một câu, thanh niên mặc áo bào trắng sốt sắng ngồi xếp bằng trong phòng.

Sau đó hắn nóng lòng lấy đỉnh cấp tiên khí ra, đặt ở trong tay quan sát, đây là một thanh đỉnh cấp tiên kiếm.

Bên ngoài nhìn không có gì nổi bật, nhưng cầm ở trong tay có trọng lượng nhất định, tâm thần cũng có thể cảm nhận rõ ràng được năng lượng khủng bố bên trong.

"Mở!"

Tiên nguyên bao quanh tiên kiếm, khiến cho tiên kiếm lơ lửng trước mặt.

Cùng lúc đó, một lượng tiên nguyên khủng bố bên trong cơ thể của thanh niên mặc áo bào trắng cũng đang được vận chuyển.

Hiển nhiên là.

Hắn trực tiếp bắt đầu luyện hóa tiên kiếm để chiếm làm của riêng.

Mà bên ngoài có La thúc hộ pháp, hắn cũng không sợ sẽ xuất hiện vấn đề gì.

Một giọt máu tươi đỏ thẫm từ đầu ngón tay chảy ra nhỏ xuống tiên kiếm đang lơ lửng trước mặt.

Có thêm máu tươi, luyện hóa sẽ càng nhanh chóng thành công.

Nhưng mà.

Hắn thật không ngờ đến là bên trong tiên kiếm xuất ra một cỗ lực lượng bài xích cực lớn, thiếu chút nữa đem Thanh niên áo trắng đang ngồi xếp bằng trên giường đánh bay ra.

Tuy rằng đã kịp thời ổn định cơ thể, nhưng hắn vẫn thật sự cảm thấy khó chịu.

Một vệt máu chảy ra từ khoé miệng.

"Thật không ngờ dựa vào máu tươi cộng thêm toàn bộ tu vi của ta thúc đẩy, cũng không luyện hóa được nó!"

"Đỉnh cấp tiên khí không hổ là đỉnh cấp tiên khí, tương truyền thần binh đạt đến cấp độ này, đều đã có linh tính, bây giờ xem ra quả nhiên là như thế"

Hắn không kinh sợ mà thậm chí còn lấy làm vui mừng, ánh sáng trong mắt ngược lại là càng trở nên sáng hơn.

Đương nhiên.

Biểu hiện của tiên kiếm càng mạnh thì sau khi luyện hóa có thể mang lại cho hắn sức mạnh càng lớn.

"Nhưng xem ra ta đã khinh thường đỉnh cấp tiên khí này rồi."

"Xem ra cần phải hy sinh thêm máu tươi của mình"

"Mặc dù máu của ta trân quý vạn phần, nhưng vì một thanh đỉnh cấp tiên khí này, cho dù tiêu hao thêm một giọt máu cũng đáng"

Vừa nói xong.

Hắn liền cắn đầu lưỡi.

Một giọt máu tươi tràn ra, cư nhiên lại là màu vàng, thậm chí xung quanh giọt máu tươi còn phát ra ánh hào quang.

Theo đầu lưỡi nhỏ giọt rơi xuống.

Dừng ở trên tiên kiếm.

"Luyện!"

Một khắc máu huyết rơi xuống, thanh niên mặc áo bào trắng nhanh chóng bắt quyết sức mạnh trong thân thể liền bao vây quanh thân kiếm.

Oanh!

Tiên kiếm lại một lần nữa phản phệ.

Một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên phát ra từ trong thân kiếm bắn mạnh vào thân thể thanh niên mặc áo bào trắng làm cho hắn bay ngược ra ngoài.

"Đáng chết!

"Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra với thanh kiếm gãy này vậy!"

Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, không cam lòng quát: "Làm sao lấy máu tươi của ta cũng có có cách nào luyện hóa!"

Ngay tại lúc hắn đang không cam lòng không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên trong phòng xuất hiện một thanh âm.

"Mặc dù kiếm này chỉ là một thanh kiếm nát trong ngàn vạn thanh kiếm tùy tiện của chủ nhân ta nhưng không có sự đồng ý của hắn, loại phế vật như ngươi có thể luyện hóa được nó?"

Thanh âm này rơi xuống.

Nhất thời làm cho thanh niên mặc áo bào trắng đột nhiên run rẩy, lông tóc dựng đứng sống lưng trở nên lạnh lẽo.

Bởi vì với thực lực của hắn, cư nhiên lại không thể cảm ứng được vị trí cụ thể của người này.

Càng làm cho hắn cảm thấy kinh hãi chính là La lão đang canh giữ ở ngoài cửa phòng giờ phút này cũng không có chút động tĩnh, hiển nhiên là hắn căn bản cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của người này.

"Ngươi là ai?"

"Nếu đã đến đây rồi, hà cớ gì còn giấu đầu lộ đuôi?"

Thanh niên mặc áo bào trắng đề cao cảnh giác, nhìn về phía hư vô trong phòng lớn tiếng quát.

Thanh âm của hắn rơi xuống.

Từ trong hư không, trước mặt hắn, bỗng xuất hiện một người mặc áo choàng đen.

Thể trạng của người này rất nhỏ.

Cả người bị một cái áo choàng thật lớn bao vây lấy.

Quanh thân bao phủ một tầng sương mù nồng đậm, căn bản không thấy rõ được hình dáng.