Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 796: Quách Thế Kiệt tức đến hộc máu




Hắn thật sự tức đến phát điên rồi.

Vì chuyện bên ngoài bí cảnh, hắn đã bị tông chủ đánh cho một chưởng, ảnh hưởng đến kinh mạch, thậm chí là tính mạng.

Nếu không cố gắng tu dưỡng, nhẹ thì hắn sẽ bị rớt cảnh giới, nặng thì mất cả mạng chứ đùa.

Cũng vì vậy nên hắn thậm chí còn không thèm quan tâm đến trận đấu, trực tiếp chạy về bế quan.

Sau khi bế quan, hắn đã sử dụng vô số báu vật, thử đủ loại biện pháp, mới có thể áp chế được thương thế xuống.

Nhưng chết tiệt, còn một khắc cuối cùng.

Một khắc cuối cùng nữa thôi!

Tên Bách Cảnh chết tiệt này ở bên ngoài la lối um sùm.

Khiến bao nhiêu công sức của hắn đổ sông đổ biển bằng sạch.

Nghĩ đến biết bao bảo bối mà mình đã hao tổn kia, trong lòng hắn không tránh khỏi run rẩy một hồi.

"rác rưởi, rác rưởi, đồ rác rưởi, có chuyện quan trọng này, chuyện quan trọng..."

Lửa giận toàn thân, tất cả đều trút hết lên trên người Bách Cảnh, một cước lại một cước: "Ngươi không thấy Lão Tử đang bế quan sao? Trước khi bế quan ta đã nói gì rồi, dù có chuyện gì đi nữa cũng không được quấy rầy ta, ngươi được lắm, mới chết ba mươi đệ tử lại chạy đến cửa la lối quấy rầy ta."

"Chẳng lẽ ba mươi người chết lại quan trọng hơn thương thế của ta sao, nên ngươi phải đến tận đây quấy rầy ta sao?"

"Ôi ôi ôi..."

"Sư tôn, ta sai rồi, sư tôn, ta không bao giờ dám nữa đâu"

Mỗi cú đạp đều kèm theo Tiên Nguyên, làm Bách Cảnh bị đạp đến mặt mũi bầm dập, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin tha thứ.

Một lúc lâu sau, Quách Thế Kiệt mới dừng lại, coi như kết thúc.

"Ta cảnh báo ngươi một lần cuối cùng"

"Đừng có đến làm phiền ta nữa, nhớ rõ dù là bất kỳ chuyện gì, đến cả trời có sập cũng đừng làm phiền ta, có nghe rõ chưa?"

Quách Thế Kiệt quát lên một cách nặng nề, giọng nói đầy đe dọa, khiến cho Bách Cảnh run lẩy bẩy.

Hắn hiểu rõ được, nếu chuyện này còn xảy ra thêm một lần nữa, rất có khả năng Quách Thế Kiệt thực sự sẽ giết chết hắn ta, vì vậy lập tức dập đầu.

"Vâng, vâng, vâng, đệ tử đã hiểu rõ, dù có chuyện gì cũng nhất định sẽ không quấy rầy đến sư tôn nữa"

Sau khi dập đầu xong, Bách Cảnh ôm lấy khuôn mặt bầm dập của mình, vội vã rời đi.

Cuộc tỷ thí vẫn tiếp tục được diễn ra, hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng lại có vài đệ tử thất thủ ngã xuống rồi bị truyền ra ngoài.

Cũng có những đệ tử dùng phương thức vững vàng ổn định để săn lùng yêu đan, từ từ kéo thứ hạng lên.

Trên đỉnh của núi Sơn Phong, có ba người trẻ tuổi đang ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Họ chính là tuyển thủ chủ chốt của cuộc tỷ thí tân sinh lần này, ba đại thiên tài của Thiên Phủ Quốc.

"Đại ca, ba người chúng ta cũng đã quen biết được năm vị lão gia kia rồi, sao còn phải tham gia cái cuộc thi tỷ thí tân sinh này làm gì nữa" Một nam tử trong số đó lên tiếng, nói bằng giọng địa phương.

"Đâu có được như đại ca, thế lực của bọn ta thấp kém lắm!"

Một tên nam tử khác cũng vội vàng tiếp lời.

Nam tử cầm đầu nói "Ta cũng đâu có muốn tham gia cuộc tỷ thí tân sinh này, chủ yếu là để thực hiện tâm nguyện của cha ta mà thôi, ông ấy cứ luôn tâm niệm rằng muốn ta phải gia nhập vào Nhật Nguyệt Tông"

"Vậy bây giờ chúng ta đã làm được rồi, năm vị lão gia kia còn thông qua ngọc giản để tìm chúng ta đấy, chúng ta phải nói thế nào đây!"

Nam tử thứ ba lên tiếng.

"Phía ngươi thì cứ nói với năm vị lão gia đó, nói rằng chúng ta đang tham gia đại hội tân sinh, không thể tiếp mấy lão được, đợi ra được thì chắc chắn theo mấy lão."

"Nhớ kỹ lấy, thái độ phải thật chân thành, giọng điệu phải cực kỳ cung kính!"

"Được rồi đại ca"

Nam tử trẻ tuổi nhất kia cầm lấy ngọc giản trên tay, cung kính truyền âm đi.

Nhưng ngay sau đó, hai mắt hắn lại đột nhiên trợn trừng.

"Đã xảy chuyện gì vậy?"

Thấy nam tử thứ ba như vậy, cả người thứ nhất và thứ hai vội vàng hỏi.

"Lâu lão gia nói, muốn đến đón chúng ta đó!"

"Cái gì?"

"Chúng ta đang ở bên trong cuộc tỷ thí, Lâu lão gia làm sao đến đón chúng ta được chứ, hơn nữa chúng ta và Lâu lão gia cách nhau đến mười tám ngàn dặm, cho dù có thông thiên thì..."

Vừa dứt lời, trong không trung bỗng xuất hiện một bàn tay từ trong bóng tối trắng sáng loà.

Ba người thấy thế, mắt đều trừng lớn.

"Tất cả đứng dậy!"

"Cung nghênh Lâu lão gia!"

Ba người ngay lập tức đứng phắt dậy như lò xo, khom lưng cung kính chào hỏi.

Đồng thời trong lòng ba người cũng nhịn không được mà âm thầm kinh hãi.

"Xem ra là ta kiến thức nông cạn rồi, vẫn đang nói chuyện mà Lâu đại gia đã đến nơi, lại có thể kinh khủng như vậy!"

"Thực lực cỡ này, đúng là rất đỉnh!"

Vừa nói xong, bàn tay kia đã tóm lấy bọn họ, kéo về hướng hư không.

Trong nháy mắt, ba người bọn họ tựa như xuyên không, lướt nhanh trong không trung, làm đảo lộn cả trời đất.

Có điều chỉ trong chốc lát cả ba đã bị đưa vào trong một tình cảnh khác.

Nơi này chẳng khác nào nơi ở của thần tiên.