Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 789: âm ức quá đi mất




"Tông chủ, người phải làm chủ cho ta. Ta tốt bụng cho bọn họ mượn Thiên Linh Đạm, thế mà bọn họ lại hủy hoại Thiên Linh Đạm của ta"

Quách Thế Kiệt đấm ngực giậm chân, gào khóc thảm thiết muốn lật luôn cả nóc đại điện lên.

Đám Trưởng lão và Phong chủ Tinh Thần Phong được Tông chủ vời đến đang đứng một bên, vẫn còn đang lớn tiếng trách móc chửi rủa Quách Thế Kiệt.

Tiếng khóc hòa tiếng chửi ầm 1, Tông chủ Tư Mã Chấn nghe mà căng hết cả da đầu.

Ông day day da đầu, nhìn hai Phong cãi vã không dứt.

"Đều câm miệng hết đi!" Tông chủ thốt ra một câu.

Hai bên đều ngưng bặt, Quách Thế Kiệt cũng nhịn lại tiếng gào khóc.

"Hiện trường ngoài Quách Thế Kiệt và người của tinh thần Phong ra, chẳng phải còn một người nữa đấy sao?" Tông chủ vừa đưa tay chỉ về phía đệ tử áo xanh.

"Ngươi lại đây, nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Tông chủ không được, hắn ta là đệ tử của Nhật Nguyệt Phong, chắc chắn sẽ không nói thật." Trưởng lão của Tinh Thần Phong muốn ngăn lại.

Tông chủ mất kiên nhẫn quét mắt qua, vị Trưởng lão chỉ đành im bặt.

"Nói! Tiếng nói uy nghiêm vang vọng trong đại điện.

Tên đệ tử áo xanh sợ nhũn cả chân, huych một cái quỷ luôn xuống đất. Sau đó, hắn ta cảm thấy chột dạ, lại liếc về Quách Thế Kiệt.

Cái ánh mắt chột dạ ấy bị cả đám người trong đại điện bắt được.

Tông chủ Tư Mã Chấn cũng không ngoại lệ, mặt hắn sầm lại nhìn Quách Thế Kiệt.

Ngay sau đó, Quách Thế Kiệt tức điên, trực tiếp xông đến tên đệ tử quát: "Ngươi nhìn cái mẹ gì ta, ngươi không có việc gì nhìn ta làm cái gì?"

"Con mẹ nó, ông đây phải giết ngươi."

Chỉ là, chẳng đợi Quách Thế Kiệt đánh tên đệ tử kia, cả người hắn đã bị treo lên không trung.

Bên trên, Tông chủ Tư Mã Chấn đã từ ghế tọa đứng dậy, hơi nhấc tay âm u nhìn hướng Quách Thế Kiệt.

"Quách Thế Kiệt, ngươi thật to gan."

Ông ta quát ra, trong lời nói còn đem theo sát ý: "Không những tự ý phá hồng bí cảnh ngoại môn, còn dám mưu sát Trưởng lão và Phong chủ ngoại môn"

"Tông chủ, thực sự không phải ta." Quách Thế Kiệt không khóc lóc nữa, giờ phút này chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Cả người hắn ta đang bị một bàn tay to lớn vô hình siết trên không trung, giãy dụa run rẩy.

"Vẫn còn muốn giảo biện." Tông chủ tức giận nói.

Đã không nhận sai còn vẫn luôn giảo biện.

Nói xong, Tư Mã Chấn quay đầu nhìn đám người xung quanh, ánh mắt trầm xuống.

"Bổn Tọa ghét nhất là tranh đấu trong tông, nếu còn ai dâm mưu hại Trưởng lão, cho dù là ngoại môn hay nội môn, kết cục đều như thế này."

Nói xong, bàn tay vô hình nắm lấy Quách Thế Kiệt bỗng siết chặt.

Da đầu Quách Thế Kiệt bỗng chốc tê rần, cảm giác cái chết chỉ còn cách mình một sợi mảnh.

Hắn hoảng hốt xin tha: "Tông chủ, Tông chủ, ta xin thể với trời ta tuyệt đối không làm ra kế sách giết hại bọn họ. Nếu không sẽ bị sét đánh chết, chết rồi cũng không được luân hồi rơi vào vô gian địa ngục."

"Ặc..." âm thanh Quách Thế Kiệt bỗng dừng lại, cả người bị siết thành một đường, hai mắt mở to, bộ dạng cả người đã gần đến bờ vực chết chóc.

Nhưng, ngay sau đó, Tư Mã Chấn không tiếp tục siết tay nữa.

Hắn ta nhíu mắt nhìn Quách Thế Kiệt, rồi hất mạnh hắn ta rơi xuống đại điện.

"Rắc!" Mặt đất nứt ra.

Quách Thế Kiệt ngã đến xương cốt vỡ vụn, cơn đau truyền đến, nhưng hắn ta vẫn thấy may mắn vạn phần.

Hắn ta há hốc miệng thở hồng hộc, run lẩy bẩy quỳ ngay ngắn, nói một câu lại nôn ra ngụm máu. "Mong Tông chủ tra rõ, thủ hạ, thủ hạ tuyệt đối không làm ra mưu kế giết hại Trưởng lão và Phong chủ ngoại môn. Tuyệt đối không làm ra chuyện đại nghịch nhường ấy"

Quách Thế Kiệt bây giờ nội thương cực kỳ nghiêm trọng, đến nói chuyện cũng làm hao tổn tu vi mới có thể nói thành lời. Nếu không trị thương ngay cho hắn ta, e rằng trạng thái này hắn ta không thể sống qua nổi ba ngày.

Tư Mã Chấn vẫn âm u nhìn Quách Thế Kiệt.

Ánh mắt phiêu du bất định.

Từ sau khi Thập mệnh võ đế thế giới người phàm thăng tiên, đều phải nhập kiếp. Từ đó mới quy thuận thiên đạo. Tiên nhân đều không tùy ý lập lời thề, vì chỉ cần lập lời thể sẽ có thiên đạo phán định.

"Tốt nhất là ngươi không làm." Tư Mã Chấn âm trầm lên tiếng.

Sau đó lại quay đầu về đám người Liễu Ngôn, nói: "Các ngươi nghĩ thế nào?"

Cứ cho là đám người Liễu Ngôn không muốn tha cho Quách Thế Kiệt, nhưng nhìn thấy thấy Quách Thế Kiệt đã lập lời thề thiên đạo rồi cũng không dám truy cứu thêm nữa. Dù sao thì thương thế của Quách Thế Kiệt đã mất nửa cái mạng rồi. Trọng thương đến đi một vòng quanh Diêm Vương Điện, chắc chắn là nặng hơn rất nhiều so với vết thương mà bọn họ bị Thiên Linh Đạm phản phê.

Mấy người Liễu Ngôn trả lời: "Xin nghe theo quyết định của Tông chủ."

"Vậy chuyện này giải quyết đến đây. Ai cũng không được nhắc đến nữa" Tư Mã Chấn nói xong, quay đầu nhìn Quách Thế Kiệt đang nằm trong đại điện như đang nhìn một con chó chết.

"Ngươi cũng tự biết chừng mực"