Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 785: Không có linh khí (2)




Nói thật ra, người không biết hít thở tu luyện như hắn, ngoại trừ cái loại chất khí màu trắng sữa ở bên ngoài biến mất ra, hắn cơ bản không hề cảm giác được linh khí thay đổi gì cả.

Nhưng mà để đề phòng chuyện bản thân không biết hít thở tu luyện bị người khác biết được, hắn cũng lựa chọn hùa theo lên tiếng trả lời:

"Các vị sư huynh nói đúng, bây giờ ở trong đó ngay cả một chút linh khí cũng không có!"

"Cũng không biết đã xảy ra cái vấn đề chết tiệt gì nữa."

Liễu Ngôn và mấy vị trưởng lão nghe đến đây, ngạc nhiên đến mức rớt cả cằm.

Cho dù ý kiến của mọi người đều thống nhất nhưng mấy người bọn họ vẫn cảm thấy khó mà tin được, vì thế bọn họ mới đi vào trong bí cảnh, vừa nhìn đến lập tức giật nảy cả mình.

Toàn bộ bí cảnh bên trong đã hoàn toàn mất hết linh khí màu trắng nồng đậm, ngay cả ao cũng khô cạn.

Tiên thảo được linh khí bên trong bí cảnh tẩm bổ điên cuồng sinh trưởng cũng héo rũ.

Mấy người nhắm mắt lại, cảm thụ một chút.

Thật sự là... hoàn toàn không có linh khí...

Đừng nói tới bí cảnh gì, quả thực chính là một nơi vắt cổ chày ra nước.

"Này..." Mặc dù Liễu Ngôn không muốn tin tưởng cảnh tượng trước mặt, giờ phút này lại không thể không tin tưởng.

"Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?" Một vị trưởng lão trong số họ ngạc nhiên lên tiếng, hắn ta cũng cảm giác được trong cả cái bí cảnh vậy mà đến một chút linh khí cũng không có!

"Trong bí cảnh này sao lại đột nhiên không có linh khí?"

Lời nói vừa đứt, Tam trưởng lão giậm chân một cái, mặt mũi đầy vẻ căm thù: "Ta biết rồi, chắc chắn là tên Quách Thế Kiệt kia dùng ám chiêu hại bí cảnh của Tinh Thần Phong chúng ta!"

"Đúng, đúng, chắc chắn là Quách Thế Kiệt!"

"Đúng, ngoài người của Nhật Nguyệt Phong ra, sẽ không có ai tới phá hoại cái bí cảnh ngoại môn này!

Tam trưởng lão tức giận tới mức giậm chân: "Tên khốn Quách Thế Kiệt này đúng là khinh người quá đáng! Ta phải làm thịt hắn!"

Nghe vậy, ngay cả Liễu Ngôn cũng tức giận đến mức không kiềm chế được!

Trên đại điện trang nghiêm.

Một người nam tử trung niên có dáng vẻ công bằng chính trực đang ngồi trên ghế chủ vị, trôn vô cùng tôn nghiêm.

Lúc này, Liễu Ngôn rạp mình xuống trước ngư nam tử, nhỏ giọng nói điều gì đó.

"Ta biết rồi." Lúc lâu sau, người nam tử ấy mới mở miệng, thanh âm trầm mạnh gây cho người ta cảm giác áp lực vô hình.

Quách Thế Kiệt vẫn quỳ trên điện, khuôn mặt hắn hiện đây lo âu.

Lúc này hắn thấy người nam tử trung niên kia nói chuyện, mới đứng thẳng người găng cổ lên cãi: "Tông chủ, người đừng nghe nàng ta nói bừa, nàng đang vu cáo ta đó."

Liễu Ngôn lớn tiếng bác bỏ. "Quách Thế Kiệt, ngươi còn muốn giảo biện! Nếu không phải là ngươi thì còn ai có thể làm cái chuyện bỉ ổi đến thế ở bí cảnh ngoại môn của Tinh Thần Phong chúng ta nữa."

"Ta phỉ nhổ!" Quách Thế Kiệt gấp lên, mở to hai mắt, mặt đỏ bừng bừng, quát: "Ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"

"Ta ngậm máu phun người? Ngươi làm hay không thì trong lòng ngươi tự rõ!" Liễu Ngôn tức giận đáp.

"Nếu không phải ngươi làm, mặt ngươi đỏ lên làm gì?"

"Ngươi, ngươi, ngươi, nữ nhân này, ngươi định úp phân lên đầu ta sao? Ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng có nằm mơ."

Quách Thế Kiệt tức giận, thở hổn hển, nếu không phải đang quỳ trên điện khéo hắn tức đến nỗi nhảy dựng lên rồi.

"Không phải ngươi thì còn ai vào đây?" Liễu Ngôn lại quát lên.

"Cả Nhật Nguyệt Tông, ngoài Nhật Nguyệt Phong các ngươi cái gì cũng làm khó, khinh nhục chúng ta ra, thì còn ai có thể phá hoại bí cảnh ngoại môn của chúng ta đây?"

"Ai mà biết được có phải tự người Tinh Thần Phong các ngươi phá để nhằm vu oan cho ta không?" Quách Thế Kiệt giận điên đầu, trừng mắt châm biếm Liễu Ngôn.

Liễu Ngôn nghẹn lời, sau đó nàng quay đầu tố khổ nhìn về Tông chủ Nhật Nguyệt Tông.

"Tông chủ, người nghe xem! Hắn còn nói không phải hắn làm?

Vậy mà còn dám đổ tội cho Tinh Thần Phong ta, tinh thần Phong bọn ta coi trọng bí cảnh ngoại môn biết bao. Người khác không biết chứ Tông chủ người biết rõ nhất!"

"Chúng ta sao có thể chỉ vì vu oan cho hắn mà tự đào hố chôn mình được chứ?"

Liễu Ngôn càng nói càng tức giận.

Quách Thế Kiệt không chỉ hủy hoại bí cảnh ngoại môn của nàng ta, còn muốn úp chậu phân bẩn này nên đầu bọn họ!

Quả thực là không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!

Quách Thế Kiệt nghển cổ lên còn đang muốn tranh cãi thì bị Tông chủ Nhật Nguyệt Tông nâng tay ngăn cản.

Tức thời trong đại điện không còn tiếng người tranh cãi nữa.

Tông chủ nhìn về phía Quách Thế Kiệt, ánh mắt âm trầm, mặt không cảm xúc, nói: "Tinh Thần Phong coi trọng Bí cảnh ngoại môn thế nào, bổn tọa biết rõ, ngươi cũng biết rõ. Chỉ vì vu oan cho ngươi mà không tiếc hủy hoại đi bí cảnh của chính mình, chuyện này bọn họ không thể làm ra được"

Quách Thế Kiệt nghe thấy vậy, sợ toát cả mồ hôi lưng.

Đây là có ý gì? Lẽ nào thực sự muốn ta gánh cái họa này?

Không được!