Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 756: Dùng tiên nhân để đối phó với ta, không đến nỗi




nào.

Liễu Ngôn cười chế nhạo: "Nhất Niệm Chỉ của Nhật Nguyệt Tông ta chỉ là công pháp nhân gian sao?"

"Nhất Niệm Chỉ?" Quách Thế Kiệt nheo mắt lại, trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa nghi ngờ: "Nếu thật sự có người như thế, rốt cuộc ngươi đang nói đến ai?"

"Vội vàng gì chứ, Quách phong chủ cứ bình tĩnh" Liễu Ngôn nhẹ nhàng nói: "Chỉ vỏn vẹn một đêm đã luyện thành Nhất Niệm Chỉ, có gì mà vội vàng chứ?"

Nói xong, nàng ta cầm tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm trà.

"Không thể nào, tuyệt đối không...

"Tại sao lại không thể?" Liễu Ngôn cắt ngang lời nói của Quách Thế Kiệt, nàng ta mất kiên nhẫn với những câu hỏi chất vấn và sự không tin tưởng của hắn ta.

"Ngươi chưa từng thấy thì có thể nói là do thế giới của ngươi quá ít người. Ngươi chưa từng thấy không có nghĩa là điều đó không tồn tại" Liễu Ngôn bắt đầu chế nhạo.

Quách Thế Kiệt có chút tức giận khi thấy phản ứng như vậy của Liễu Ngôn, hắn ta cười chế nhạo: "Nói nữa cũng vô dụng, ngươi có thể gọi tên đệ tử đã luyện thành Nhất Niệm Chỉ trong một đêm ra đây cho thiên hạ thấy mặt đi"

"Nếu quả thật là như vậy thì Quách phong chủ cũng ra mặt cho cả thiên hạ biết đi"

"Không cần vội, hắn sẽ đến sớm thôi."

Ngay sau câu nói vừa dứt không bao lâu, có một người từ bên ngoài bước vào.

"Bẩm báo phong chủ, người đã được đưa tới."

"Vừa đúng lúc, để cho hắn ta vào." Liễu Ngôn ra lệnh.

Sau đó nàng ta quay đầu lại phía Quách Thế Kiệt: "Quách phong chủ, đã đến lúc ngươi được gặp người đó rồi."

Quách Thế Kiệt nghe vậy không khỏi kìm chế nhìn về phía cửa đại điện.

Cảm xúc đong đầy trong mắt hắn ta.

Ngay sau đó, Quách Thế Kiệt đã nhìn thấy người đó. Hắn ta bắt đầu thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ta bật cười lớn thành tiếng: "Người mà Liễu phong chủ nói với ta, hắn ta có thể luyện thành viên mãn chỉ trong một đêm, không phải là tên tiên nhân này chứ?"

"Chính xác"

"Ha ha ha!" Quách Thế Kiệt cười lớn: "Dùng tiên nhân để đối phó với ta, không đến nỗi nào!"

Liễu Ngôn chau mày nhìn bộ dạng đang cười lớn của Quách Thế Kiệt. Đã nói một lần hai lần vẫn không tin, lại còn chưng ra bộ mặt như vậy.

Chưa bao giờ hắn ta lại có bộ dạng ngu xuẩn như vậy. Thật sự khiến người khác chán ghét.

Bên cạnh Quách Thế Kiệt vẫn đang cười lớn, như thể hắn ta vừa nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười nào đó.

Hắn ta đưa tay chỉ vào tiên nhân đó: "Nếu tên tiên nhân rác rưởi này có thể trong một đêm mà luyện thành viên mãn được thì ta sẽ ăn phân ngay tại chỗ!"

Dịch Phong vừa bước vào đã nghe thấy tiếng cười đầy nhạo báng của Quách Thế Kiệt, cùng với câu nói đầy sự khinh thường đó, sắc mặt hắn chợt tối sầm lại.

Hóa ra tên ngốc này lại ở đây!

"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Dịch Phong hỏi, mặt mũi tối sầm lại.

Quách Thế Kiệt liếc nhìn Dịch Phong, hắn ta cũng không thèm nhìn lâu thêm nữa.

Thấy Liễu Ngôn nói chuyện vô cùng nghiêm túc, hắn ta suýt chút nữa tưởng là thật, giật mình sửng sốt. Kết quả, hắn ta nhìn thấy tiểu tử tiên nhân đó thì liền làm thấy an tâm.

"Thứ tiên nhân rác rưởi, ngươi vốn dĩ không có tư cách để bước chân vào sơn môn của Nhật Nguyệt Tông"

"Ngươi còn có ôm mộng hão huyền về việc tu luyện Nhất Niệm Chỉ sao?" Quách Thế Kiệt nói, hắn ta quay đầu nhìn Liễu Ngôn:

"Đó là lý do vì sao tinh thần Phong lại trở nên phế vật như vậy."

Liễu Ngôn không tỏ rõ thái độ, chỉ nói: "Ban nãy ta cho đệ tử đi hỏi rồi, Quách phong chủ vẫn chưa có câu trả lời"

"Nếu như đệ tử của ta luyện thành Nhất Niệm Chỉ, Quách phong chủ sẽ mất gì ngay tại đây?"

"Không gì cả!" Quách Thế Kiệt mặt mày tối sầm, trầm giọng nói.

Hắn ta chối không thừa nhận không phải vì hắn ta không sợ, chỉ là hắn ta đường đường là một phong chủ, nói những lời như vậy thật sự có chút mất mặt, ban nãy cũng chỉ là nói nhanh cho có mà thôi.

"Tuy nhiên, đám phế vật Tinh Thần Phong các ngươi thực sự đã luyện thành Nhất Niệm Chỉ, cây tiên kiếm cấp trung trong tay ta giao lại cho ngươi." Hắn ta lại tiếp tục nói.

"Ố?" Liễu Ngôn nhướn mày, mắt nhìn cây Thanh Phong trong tay hắn ta.

"Tuy nhiên, ta cũng có một yêu cầu."

"Nếu như tên tiên nhân đó hoàn toàn không có bản lĩnh, Liễu phong chủ chính miệng thừa nhận Tinh Thần Phong các ngươi là đồ rác rưởi thì sao?" Quách Thế Kiệt cười chế nhạo.

Liễu Ngôn chau mày và im lặng không nói gì.

"Thế nào, Liễu phong chủ sợ rồi sao?" Quách Thế Kiệt chế nhạo:

"Nếu sợ thì cứ nói thật đi, hà cớ gì phải miễn cưỡng. Thật ra tinh thần Phong các ngươi thế nào mọi người đều đã biết rõ hết rồi."

Lời nói của Quách Thế Kiệt khiến cho Liễu Ngôn tức giận đến nỗi mặt mũi đồ bừng.

Nếu thực sự để nàng ta phải nói ra những câu như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ vô cùng xấu hổ và mất mặt.

Nhưng nếu nàng ta không đồng ý, vậy chẳng khác nào thừa nhận rằng những điều ban nãy đều là ba hoa khoác lác.