Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 755: Sự đáng sợ của tỉnh tượng (2)




"Sao có thể như vậy được? Thời lão, người đã đích thân tính toán tinh bàn mà vẫn không có kết quả gì sao?" Bên dưới lại được một trần bàn tán ồn ào.

Một đám người bên dưới bỗng chốc như đàn kiến trên bếp lửa.

Những cuộc thảo luận được diễn ra trong thời gian dài, nhưng cũng vẫn không có được câu trả lời. Sau khi tản đi, tất cả đều âm thầm chuẩn bị người kế vị.

Rốt cuộc, không ai biết được đã có điều gì xảy ra, tại sao lại có những hiện tượng thiên văn kỳ lạ như vậy, và lý do gì lại dẫn đến những hiện tượng đó.

Tiên giới.

Nhật Nguyệt Tông.

Tinh Thần Phong, Đại điện Tinh Thần.

Liễu Ngôn đang im lặng đứng trong điện, không biết nàng ta đang nghĩ gì.

Ngoài cửa có tiếng động, tiếng bước chân đang đến gần. Nàng ta lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Nhìn thấy có người đến, ánh mắt Liễu Ngôn bình tĩnh lại, nàng ta nhíu mày.

"Quách Phong chủ nhàn rỗi quá, có thời gian đến gặp ta cơ đấy, không biết có chuyện gì đây?"

"Vừa hay đi ngang qua, nên tiện ghé thăm xem đệ tử của Tinh Thần Phong tu luyện thế nào rồi thôi."

Quách Thế Kiệt hất tung vạt áo khoác, tùy tiện ngồi xuống ghế trong đại điện.

"Gần đây, các đệ tử đều đã đến Tiên Kỹ Các để lựa chọn tiên kỹ và bắt đầu tu luyện. Chắc ngươi biết, đệ tử của Nhật Nguyệt Phong ta cũng đã đột phá được một vài thành tựu nhỏ bé rồi"

Nói xong, Quách Thế Kiệt bật cười thành tiếng.

"Thành tự nhỏ bé à! Chắc vài ngày nữa ngươi mới biết khái niệm thế nào là luyện chí thành công! Nhắc mới nhớ, ta cũng rất tò mò, không biết đệ tử lợi hại nhất của Tinh Thần Phong các ngươi bây giờ đã có thành tựu nhỏ bé gì chưa?"

"Này, để đạt được thành tựu nhỏ chắc cũng có chút khó khăn cho ngươi." Quách Thế Kiệt nói, nhìn Liễu Ngôn với vẻ mặt đây tiếc nuối, nhưng giọng điệu lại cực kỳ châm biếm: "Rốt cuộc loại tiên nhân rác rưởi như Tinh Thần Phong các ngươi đều đã bị thu phục rồi, còn có thể tìm được thứ gì tốt đẹp trong đống rác rưởi cơ chứ?"

Liễu Ngôn nhìn Quách Thế Kiệt, hắn ta ngồi trên ghế với vẻ mặt đây phấn khích và tự hào.

Đống rác rưởi... Liễu Ngôn siết chặt tay bên dưới ống tay áo.

Nghĩ đến bản thân nàng ta còn chưa hiểu rõ về tiên nhân đó, Liễu Ngôn cũng không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.

Nàng ta cười với Quách Thế Kiệt một cách đầy sự chế nhạo:

"Một vài thành tựu nhỏ bé không quan trọng mà lại đáng để Quách Phong chủ hưng phấn và kích động như vậy sao? Lại còn đặc biệt lặn lội đường xa đến tận Tinh Thần Phong để khoe khoang với ta."

"Quách Phong chủ cũng thật là chẳng có lề lối gì cả"

"Thành tựu nhỏ bé? Không quan trọng?" Quách Thế Kiệt cười một tiếng đầy giễu cợt và tràn đầy sự khinh thường: "Vậy phiền Liễu Ngôn phong chủ tìm giúp ta một đồ đệ mà chỉ trong vài ngày đã có thể luyện thành được những thành tựu nhỏ nhặt đi"

"Õ đây ta không có thứ gọi là thành tựu nhỏ nhặt" Liễu Ngôn nói.

"Ha Ha!" Quách Thế Kiệt bật cười lớn, giọng điệu giễu cợt: "Về tình về lý ta có thể hiểu được, dù sao tìm vàng trong đống rác ?

rưởi cũng thật sự một giấc mộng ngu xuẩn Sau đó, hắn ta đứng dậy, nhìn sắc mặt Liễu Ngôn đang tối sầm lại, hắn ta cười cười rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Liễu Ngôn hít một hơi thật sâu, kìm nén tức giận trong lòng.

"Loại rác rưởi phải mất mấy ngày tu luyện được thành tựu nho nhỏ như vậy ta không cần" Liễu Ngôn nói: "Còn thành viên mãn đến giờ chỉ có một người duy nhất"

Quách Thế Kiệt vừa bước ra đến cửa điện chợt dừng lại bước lại.

"Xin lỗi, ban nãy ta nói nhầm" Đột nhiên Liễu Ngôn lên tiếng, dựa người ra sau, bộ dạng lười biếng.

Nghe vậy, Quách Thế Kiệt thở phào nhẹ nhõm, chân còn lại đang lơ lửng giữa không trung cuối cùng cũng đặt xuống đất.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, hắn ta liền nghe thấy giọng nói của Liễu Ngôn vang lên sau lưng: "Chính xác mà nói thì cũng không đến mấy ngày, mà là một đêm. Nói không chừng có lẽ chỉ cần nửa ngày thôi"

Một lúc sau, Liễu Ngôn cười nhếch miệng: "Vậy nên Quách phong chủ nói là một chút thành tựu nhỏ bé cũng không sai nhỉ?"

"Ha ha ha!" Quách Thế Kiệt ban đầu hơi sửng sốt, sau đó hắn bật cười chế nhạo và nói: "Liễu phong chủ đang nằm mơ giữa ban ngày sao?"

"Luyện thành viên mãn trong một đêm, ha ha, ngươi thật sự biết nói đùa."

"Nhưng cũng không sao, cố gắng lên, trong đống rác rưởi cũng có thể tìm được chút thức ăn thừa đó"

"Ngươi khoe khoang là ngươi sai rồi."

Liễu Ngôn bình tĩnh nhìn Quách Thế Kiệt: "Ta lừa ngươi sao, không phải chứ. Quách phong chủ cũng đề cao bản thân mình quá cao." Thấy vậy, vẻ giễu cợt và ý cười chế nhạo trên mặt Quách Thế Kiệt dần dần biến mất.

"Không thể nào, chỉ một đêm đã muốn luyện thành viên mãn, công pháp cấp thấp không thể nào làm được." Quách Thế Kiệt nói xong liền nghĩ tới điều gì đó, hắn ta liếc nhìn Liễu Ngôn:

"Luyện thành viên mãn không phải là công pháp nhân gian sao?"