Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 748: Hy vọng còn sống (2)




Cung Thần cũng không phụ sự kỳ vọng. Chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đã tìm về cho Dịch Phong được mười mấy người.

Mười mấy người này đối với Cung Thần mà nói, mới đầu đều không tin.

Nhưng dưới sự kiên trì của Cung Thần, khi mọi người đã miễn cưỡng đến đây thì tất cả đều đã êm đẹp.

Cũng đã bị đủ thể loại thủ đoạn của Dịch Phong thuyết phục hoàn toàn.

Vì vậy sau khi đến đây, mỗi người đều tận tâm tận lực làm việc, người cuốc cỏ thì cuốc cỏ, người tưới nước thì tưới nước, quả đúng là nhẫn nhục chịu khó.

Dịch Phong cực kỳ hài lòng với sự đầu quân của những người này. Ai nấy đều là Luân Hồi Tiên Cảnh. Người nào cũng đều thề thốt với trời rằng sẽ cống hiến hết mình cho hắn.

Điều này thể hiện cái gì, thể hiện rằng sau này hắn rời khỏi hòn đảo nhỏ này sẽ có thể hiên ngang mà đi.

Ôi trời trời. Vô tình lại trở thành đại lão.

Chớp mắt lại đến ngày phát tiền lương.

"Tinh"

"Chúc mừng ký chủ."

"Nhận được điểm khí vận của Tiên Giang lục địa"

"Điểm khí vận + 600.

"Đúng giờ thật đấy."

Dịch Phong người chờ đợi đã lâu nhếch khóe miệng lên.

Cuối cùng cũng đã đợi đến ngày này.

Hắn nóng lòng mở hệ thống ra, sau khi đem những số điểm khí vận còn dư đổi lấy nhu yếu phẩm hàng ngày và những cây giống khác, Dịch Phong đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào điểm truyền tống.

"Hy vọng hệ thống chết tiệt sẽ không lừa ta"

Dịch Phong xoa xoa tay. Sau đó nhấp vào hoán đổi.

Ngay sau đó, trong đầu hắn liền xuất hiện một đoạn thông tin.

Có thể lập tức khởi động truyền tống, sẽ được truyền tống ngẫu nhiên đến một khu vực nào đó trong tiên cảnh.

Sau lần truyền tống đầu tiên, sẽ được đánh dấu tọa độ của hai nơi, từ đó có thể truyền tống qua lại ở gần nơi đánh dấu, thời gian tới lần truyền tống tiếp theo là một ngày.

"Được"

Gương mặt Dịch Phong tràn ngập sự vui vẻ.

Xem ra lần này hệ thống chết tiệt không lừa ta nữa rồi, cuối cùng thì cũng không cần phải chậm rề rể qua biển đen nữa.

Hắn rất nhanh đã chuẩn bị để được ra ngoài, nóng lòng muốn xem xem tiên giới thực sự rốt cuộc là như thế nào.

"Cung Thần à, chỗ cây giống và hạt giống này ngươi hãy phân phó mọi người ở nhà đem đi trồng, các người cũng hãy làm những việc khác trước, ta đi ra ngoài một chuyến đây"

Trước khi đi, Dịch Phong vỗ nhẹ lên bờ vai của Cung Thần dặn dò nói.

"Ra ngoài một chuyến?"

Cung Thần tròn xoe mắt ngạc nhiên nói: "Tiền bối người nói ra ngoài ý là rời khỏi hòn đảo Ám Ảnh này hay sao?"

Nghe thấy thế, mười mấy tên cường giả Luân Hồi Tiên Cảnh cũng đưa mắt nhìn qua.

"Đương nhiên"

Dịch Phong lạnh lùng gật đầu.

"Oa."

Cung Thần và những người khác há hốc mồm.

Nói một cách nhẹ nhàng tới vậy sao.

Lẽ nào hòn đảo Ám Ảnh đối với vị này mà nói, muốn đến thì đến muối đi thì đi hay sao?

Trong chốc lát, Gương mặt mọi người tràn đầy sự kỳ vọng nhìn Dịch Phong.

Trong lòng suy đoán xem rốt cuộc Dịch Phong sẽ rời đi bằng cách nào. Xé rách không gian? Hay là bay thẳng ra ngoài? Cả đám người chờ đợi đầy mong chờ.

Vậy mà, Dịch Phong ở trước mắt vèo một tiếng đã biến mất. Đám đông há hốc mồm.

Thuấn.

Thuấn di?

Gương mặt của đám đông trong sân suýt chút nữa thì nổ tung.

Mẹ nó chứ, thủ đoạn gì mà kinh khủng tới vậy chứ?

Quả đúng là chưa từng nghe thấy cũng chưa từng nhìn thấy.

"Mạnh, mạnh quá đi"

Một người cao thủ nuốt nước bọt nói.

"Cung Thần, cái đồ chó nhà ngươi mau nói xem rốt cuộc sao ngươi lại có thể ôm được chân vị tiền bối này thế"

Cả đám đông tóm lấy Cung Thần và đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Cung Thần.

"Làm gì thế, làm gì thế?"

Cung Thần rút ra, vênh mặt ưỡn ngực, gương mặt vênh váo nói:

"Nói năng cái kiểu gì thế hả, ta quen biết được tiền bối đều là nhờ cả vào may mắn, thì sao nào, các người còn định qua cầu rút ván à, nếu như không phải có ta thì các người có thể quen biết được với tiền bối hay không hay là vẫn còn đang ở trong hang động mà cạp đất?"

"Còn không mau làm việc đi, quên mất lời dặn dò của tiền bối rồi hay sao?"

Nhìn bộ dạng đắc ý của Cung Thần khiến cho tròng mắt đám đông như muốn cháy rực.

Càng ngưỡng mộ đố kỵ hơn.

Nhưng lại không làm gì được hắn ta, ai bảo hắn ta là người quen biết Dịch Phong sớm nhất cơ chứ.

Hừ. Đúng là vận may cứt chó mà.

Tình thế đã thay đổi.

Ánh mắt của Dịch Phong sáng lên, một khung cảnh mới hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt hắn.

Một kiến trúc hùng vĩ, một quảng trường rộng lớn. Những đỉnh núi ở phía xa được bao quanh bởi những đám mây.

Chỉ cần hít một hơi không khí trong lành thôi đã khiến cho trong lòng cảm thấy sảng khoái.

"Đúng rồi đấy"

"Mẹ nó đây mới là tiên giới thực thụ chứ"

Gương mặt Dịch Phong vô cùng vui mừng. Cuối cùng thì cũng đã đến được tiến giới thực thụ rồi.

Nhưng mà, Dịch Phong lại kinh ngạc phát hiện ra bên cạnh hắn toàn người là người.