Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 747: Hy vọng còn sống




"Tiền bối à, vậy thì bây giờ ta đi luôn nhé?" Cung Thần cung kính nói.

"Đi đi, nhớ đấy, càng nhiều càng tốt."

Dịch Phong mỉm cười dặn dò.

"Rõ ạ"

Cung Thần lui xuống.

Quãng thời gian sau đó, Cung Thần nghe theo lời phân phó của Dịch Phong, bắt đầu đi khắp xung quanh hòn đảo nhỏ, tìm kiếm những người mà hắn ta quen biết trên đảo mấy năm nay.

Khương Chí khoác trên mình một bộ y phục màu đỏ, nhìm ngắm xa xăm về phía biển đen.

Đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ không cam tâm, toát lên sự thù hận.

Vừa nghĩ tới những năm tháng vô tận sau này phải ở trên hòn đảo này, dần dần chết mòn, nàng ta liền siết chặt nắm đấm lại, cả cơ thể rung lên bần bật.

Nhưng mà, nàng ta nghĩ rằng nàng ta vẫn còn một tia hy vọng.

Đó chính là người thần bí săn bắt Yêu Lang.

Trong những ngày này, nàng ta đã nhìn thấy hàng trăm thi thể của Yêu Lang.

Mà ngoài những bộ thi thể ra, những con Yêu Lang mà thường ngày khiến cho nàng ta phải trốn tránh, bây giờ nàng ta chủ động đi tìm cũng không thể tìm lấy một con.

Dường như, Yêu Lang trên hòn đảo này đã bị người đó giết gần hết rồi.

Trong môi trường tàn khốc như thế này, có thể làm ra được việc sức mạnh ở cấp bậc này rõ ràng đã vượt qua cả sức tưởng tượng của nàng ta.

Nếu như bản thân mình có thể quen được với người đó, hoặc có thể kiên trì ở trên đảo, kiên trì cho đến ngày có thể rời đi...

Nàng ta vừa định rời đi. Bỗng nhiên phát hiện trên trời nổi gió cuồn cuộn.

Nàng ta kinh hãi ngước đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một người đang đạp trên trông bay qua.

Mà dáng vẻ nhẹ tựa như mây của hắn ta, dường như hoàn toàn không sợ sự ăn mòn của không khí tàn bạo, càng không sợ bị gánh chịu sự phản phệ.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta sáng rực lên.

"Trừ khi, trừ khi hắn chính là vị cao thủ thần bí đã giết Yêu Lang?"

Dám coi thường không khí tàn bạo như thế, ngoài trừ người thần bí đó ra, nàng ta không còn nghĩ ra ai có thể làm được như thế nữa.

Nàng ta kích động tới mức không nói lên lời.

Quả đúng là tìm mòn mỏi chẳng thấy, rồi tự nhiên lại xuất hiện.

Nàng ta liền vội vàng đuổi theo, hét lớn: "Tiền bối đợi một chút."

Cung Thần đi tìm người cho Dịch Phong bay qua chợt cảm nhận được sự xuất hiện của Khương Chí, hàng chân mày khe khẽ chau lại, rồi dừng lại.

"Có sức mạnh của Luân Hồi Tiên Cảnh, sức mạnh tàn bạo bên trong cơ thể không hề lớn, có lẽ là mới bị nhốt lại không lâu."

Cung Thần nhìn Khương Chí ở trước mặt, trong lòng nhanh chóng đã hiểu được kha khá về nàng ta.

"Ngươi có việc gì thế" Hắn ta hỏi.

"Tại hạ Khương Chí, xin chào tiền bối" Khương Chí cung kính nói: "Văn bối đến đây là muốn kết giao với tiền bối"

"Cung Thần"

Cung Thần gật gật đầu, dù sao cũng là một cao thủ Luân Hồi Tiên Cảnh chủ động đến kết giao, vì vậy hắn ta cũng rất khách sáo đáp lại.

"Xin chào tiền bối Cung"

Nhận thấy Cung Thần dường như rất dễ bắt chuyện, khiến cho Khương Chí vô cùng vui mừng, nếu như có thể kết gia thành công, có lẽ có thể đem lại lợi ích cực lớn cho nàng ta ở trên đảo, vì thế liền nói tiếp: "Không biết tiền bối Cung là người của Tiên Châu nào, và bởi vì sao mà lại bị nhốt lại ở đây?"

"Chỉ là một người lười biếng mà thôi"

Cung Thần lạnh lùng nói, rồi đưa mắt nhìn về phương xa, nhớ tới lời dặn của Dịch Phong, hắn ta liền trò chuyện sâu hơn với Khương Chí.

Bèn nói: "Bây giờ ta đang có việc, nếu như sau này còn cơ hội, sẽ trò chuyện tiếp"

Nói xong, hắn ta liền chuẩn bị rời đi.

Điều này khiến Khương Chí vô cùng thất vọng. Quả thực, sự tiếp cận mạo muội này của nàng ta thì người ta dựa vào đâu mà đi kết giao với người ta cơ chứ.

Nhưng khi nàng ta còn đang chìm đắm trong sự thất vọng, trước khi rời đi Cung Thần lại đưa cho nàng ta một miếng Ngọc Giản.

"Trên miếng Ngọc Giản này có hơi thở của ta, sau này có cơ hội...

hoặc có thể ta sẽ tới tìm ngươi."

Cung Thần dặn dò một cách trịnh trọng.

Dù gì thì hắn ta cũng nhớ tới lời dặn dò của Dịch Phong - càng nhiều càng tốt.

Mà Luân Hồi Tiên Cảnh chắc chắn không phải là một kẻ ngốc, trên đảo cũng chỉ có từng ấy người, mà bây giờ lại tình cờ gặp được một người, cũng xem như là một thu hoạch bất ngờ, nói không chừng sau này cũng có thể trở thành người của tiền bối.

Nhưng bây giờ chưa hề biết rõ về Khương Chí. Lại càng không biết nhân phẩm của Khương Chí như thế nào. Vì vậy vẫn cần phải kiểm tra thêm, vì thế Cung Thần mới xử lý như vậy.

Khương Chí cầm chặt lấy miếng Ngọc Giản. Gương mặt đầy vui mừng. Nàng ta biết rằng, đây chính là niềm hy vọng mà Cung Thần đưa cho nàng ta.

Hoặc có lẽ sau này, bản thân thực sự sẽ nhận được sự che chở từ một vị cao thủ siêu cấp như Cung Thần.

Chỉ cần có thể sống tiếp, sau này chắc chắn sẽ có hy vọng được ra ngoài...