Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 730: May mắn đến một cách bất ngờ




Khương Chí đứng sững người trên bãi biển, mắt trợn tròn nhìn xác của hắn ta một cách khó tin. Xác chết của hắn ta nằm ven biển, những con sóng đen đang cuộn trào liên hồi. Đợi sóng rút đi, tất cả còn lại chỉ là một bộ xương khô. Có một vài con cá đang lao lên cắn xé bộ xương một cách điên cuồng.

Nhìn sóng biển đang cuộn trào từng cơn về phía mình, Khương Chí liên tục lùi lại.

Tại sao? Nàng ta không hiểu... Sao đột nhiên lại không còn gì...

Không phải tiên nhân đó nói cá ở đây không có độc hay sao? Rõ ràng chính nàng ta đã tận mắt thấy hắn dùng chính cơ thể của mình để bắt cá! Rốt cuộc đã có chuyện gì sai xảy ra?

Nàng ta cảm thấy khó chịu và hối hận, một mạng sống vừa bị chôn vùi ngay trước mắt nàng ta.

Cùng lúc đó, tại Chấn Dương đại điện ở tiên giới.

Một nam nhân đang bế quan đột nhiên mổ trừng mắt.

"Hắn ta đã chết ở đảo Ám Ảnh!" Nam nhân ngạc nhiên nhưng vô cùng thận trọng: "Lẽ nào hắn ta bị Khương Chí phát hiện rồi sao?"

"Không được, ta phải xuất quan ngay bây giờ!" Nam nhân đứng dậy lớn giọng hét: "Người đâu!"

Đảo Ám Ảnh.

Dịch Phong nằm trên đỉnh một ngọn núi, dùng da sói để trải xuống dưới lưng làm một tấm lót mề. Nó như một tấm vải phủ trải giường dài một mét tám, từng lớp từng lớp mềm mại và vô cùng ấm áp.

Bên cạnh là đầu sói được dùng để làm gáo, trong tay là một đoạn xương sói dùng làm gậy đấm lưng.

"Tinh! Bạn đã nhận được 100 điểm khí vận từ Tiên Giang lục địa..."

"Tinh! Bạn đã nhận được 200 điểm khí vận từ Tiên Giang lục địa..."

"Tinh! Điểm khí vận đã đủ, hệ thống nâng cấp"

"Tinh! Hệ thống nâng cấp thành công. Cửa hàng khí vận đang được làm mới."

"Tinh! Cửa hàng khí vận đã được làm mới thành công. Bạn có muốn dùng điểm khí vận để đổi vật phẩm trong cửa hàng không?

Lúc này, một giọng nói trong đầu đột ngột truyền đến.

Dịch Phong lập tức ngồi bật dậy.

Lần này được đấy, trước kia chỉ cho có vài ba điểm khí vận, lần này Tiên Giang lục địa lại cho những ba trăm điểm khí vận!

Thật là một sự bất ngờ đáng kinh ngạc!

Mặc dù không biết Tiên Giang lục địa lấy điểm khí vận từ đâu ra, nhưng Dịch Phong vẫn rất vui vẻ mở hệ thống ra xem xem hắn đã thăng cấp lên đến công năng nào rồi.

Sau khi kiểm tra kết quả, không những không tăng thêm bất kỳ công năng nào, hắn còn bị giảm không ít công năng vốn có.

Dịch Phong thất vọng, hắn cũng đã quen với hệ thống này rồi.

Hắn mở cửa hàng khí vận ra xem. Xem một hồi, mắt hắn ta bị thu hút bởi một sản phẩm.

Kéo dài tu vi: 30 điểm. Thời gian kéo dài tu vi một năm.

Dịch Phong đột nhiên nghĩ đến việc hắn có tu vi chỉ một năm, hắn chắc chắn phải tìm được một đệ tử cuối cùng để kế thừa.

Nếu không tu vi sẽ bị thu hồi.

Hắn ta nhìn lại, đến một vết phân chim nơi này cũng không có.

Tìm đệ tử sao? Thật nực cười. Đệ tử thì chưa tìm thấy, nhưng sói thì đã tìm đến một đàn.

Dịch Phong không do dự dùng điểm khí vận để đổi lại việc kéo dài tu vi.

Trước mắt là kéo dài một năm.

Hắn không biết rốt cuộc còn phải ở lại nơi khỉ ho cò gáy này đến bao giờ nữa.

Đổi lại kéo dài thời gian tu vi, Dịch Phong đưa mắt nhìn về phía cột thần thú.

thần thú... Ếch Thôn Thiên.

Đây chính là thần thú mà hắn đã tâm niệm từ rất lâu.

Khí vận cần thiết: 100 điểm.

Hơn nữa việc nâng cấp hệ thống, dường như còn có một đoạn giới thiệu ngắn: "Nuốt chửng vạn vật!"

Thật sự lợi hại! Dịch Phong không thể chờ đợi thêm nữa.

Hắn đã gặp phải sói ở trên hòn đảo này, những thứ biến dị khác hắn cũng từng gặp rồi.

Tuy vậy hắn cũng đều ăn chúng rồi.

Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một tiên nhân. Hắn từ tiên giới bị lưu đày tới đây, giống như nhà tù tiên giới vậy.

Việc ngồi tù, mười người thì đến chín người cho rằng đó không phải là chuyện tốt.

Ổ đây, hắn chỉ là một tiên nhân yếu đuối, ngộ nhỡ có người xấu thì hắn phải làm sao? Hơn nữa loài ếch Thôn Thiên này có thể được coi như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Hắn vui vẻ đổi điểm khí vận để lấy ếch Thôn Thiên.

Điểm số mệnh đã được dùng. Hắn xoa xoa hai lòng bàn tay, hai mắt tỏa sáng, trong lòng tràn đầy sự mong chờ.

Soạt!

Một ánh sáng le lói, Dịch Phong nhanh chóng cúi thấp đầu.

Nhưng lần này thật sự hắn phải há hốc mồm. Trên mặt đất có một con cóc to bằng lòng bàn tay.

Dịch Phong tự hỏi, Chưa nói đến to lớn như Mạn Mạn, nhưng ít nhất nó cũng không thể nhỏ như vậy được chứ? Lại còn là ếch Thôn Thiên?

Hắn đặt con cóc trong lòng bàn tay, nhìn qua nhìn lại, trông nó chẳng khác gì một con cóc bình thường ở ngoài đồng. Cũng có thể nói là nó giống y hệt.

Không phải chứ, hệ thống sẽ không lừa hắn một lần nữa đấy chứ?

Dịch Phong cẩn thận đặt con cóc bên cạnh xuống, vẻ mặt đây nghi ngờ: "Ngươi nuốt cả bầu trời cho ta xem đi?"

"Oa"

"Oa oal"

Nghe thấy tiếng kêu này, Dịch Phong hận tới mức muốn đạp cho nó một cái.

Hắn cũng đã hiểu hắn lại bị hệ thống lừa thêm một lần nữa.

Thôi bỏ đi, hắn cũng quen rồi.