Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 729: May mắn đến một cách bất ngờ




Hai người họ đã đến biển đen.

Nam nhân kia dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên hắn ta nói: "Tôn thượng, thuộc hạ nhớ trong truyền thuyết có nói, trong biển đen toàn là độc vật, người chắc chắn cá ở đó có thể ăn được không?"

"Đương nhiên!" Khương Chí gật đầu.

"Vậy chuyện trong truyền thuyết là sai sao?" Nam nhân đó lo lắng.

"Truyền thuyết là giả đó" Khương Chí thản nhiên nói.

Cuối cùng thì nàng ta cũng đã có thể tận mắt nhìn thấy tiên nhân tiểu tử đó dùng chính cơ thể của hắn để bắt cá.

Lúc này, hai người họ nhìn thấy một bãi biển đầy xương cá và đầu cá.

Còn có cả dấu vết của việc đốt lửa.

"Xem ra những con cá ở đây thật sự có thể ăn được." Nam nhân đó thấy vậy liền cảm thấy yên tâm hơn, hắn không kìm được lên tiếng hỏi: "Là Tôn chủ đã ăn chúng sao?"

Khương Chí đảo mắt nhìn bãi biển, lắc đầu nói: "Không phải ta, là một tiên nhân đã bị nhốt ở đây."

"Tiên nhân?" Nam nhân đó nghe vậy liền cảm thấy không yên tâm, hắn ta lại hỏi: "Nếu như một tên tiên nhân hèn mọn cũng có thể ăn được, thì xem ra cá ở đây rất dễ bắt."

"Để thuộc hạ đi bắt" Nam nhân xung phong đảm nhận, xắn tay áo chuẩn bị đi bắt cá.

"Không cần mồi cá, cá ở đây rất ngu" Khương Chí chặn lại và nói:

"Ngươi trực tiếp dùng tay bắt đi, bọn cá sẽ bơi đến rất nhiều đấy:

, Nghe thấy Khương chí nói vậy, nam nhân đó ngạc nhiên: "Còn có cả cá ngu nữa sao?"

Nam nhân đó nửa tin nửa ngờ hỏi lại, sau đó đi đến rìa nước biển, nhìn xuống dưới dưới. Nước biển một màu đen huyền, khiến cho người ta hoàn toàn không nhìn rõ bên trong đó có gì. Điều này khiến người ta có một cảm giác sợ hãi.

Nam nhân đó quỳ xuống và nhìn vào mặt nước, cẩn thận đưa tay ra. Nhưng hắn ta vẫn không dám cho tay xuống biển.

Vừa đến sát mặt nước, đột nhiên có một thứ gì đó nhảy bật lên!

Tu vi của nam nhân này dù sao cũng không thấp, trong chốc lát, hắn nhanh chóng phản ứng lại và thu tay về.

Sau khi nhìn lại, hắn mới nhận ra đó là một con cá.

Một con cá vô cùng xấu xí, toàn thân là một lớp vảy đen phát sáng và một mùi rất thối, miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn.

"Phù" một tiếng, con cá không cắn câu mà rơi ngược lại xuống biển.

Hắn ta nghĩ lại mà có chút sợ hãi: "Tôn chủ, còn có cả loại cá như vậy sao?"

Khương Chí gật đầu: "Đúng vậy."

Hắn nắm chặt hai tay, có chút do dự: "Con cá này... Sao giống cá phệ hồn vậy..."

Cá phệ hồn trong truyền thuyết là một loài cá ăn thịt người hung tàn độc ác ở vùng biển đen của đảo Ám Ảnh.

Tuy không thể tu luyện, nhưng hàm răng của chúng cực độc, số lượng vô cùng nhiều, chúng khóa con mồi với tốc độ vô cùng nhanh. Có vô số loài cá phệ hồn, nhưng chỉ cần chúng cắn phải một người nào đó thì đến ông trời cũng chẳng cứu nổi. Hơn nữa chúng có thể cắn xé một người ra từng mảnh chỉ trong chốc lát.

Bởi vì toàn thân chúng là màu đen tuyền, nên rất khó có thể phát hiện ra chúng ở biển đen.

Với sự bảo vệ của biển đen, tiên nhân có dùng pháp lực cũng khó có thể giết được chúng.

Nếu như lúc nãy thật sự là một con cá phệ hồn thì chắc chắn hắn ta đã đi chầu Diêm Vương từ lâu rồi.

Hắn ta càng lúc càng hối hận.

"Ban nãy ta có nói truyền thuyết là giả" Khương Chí hoàn toàn không để ý, nói tiếp: "Õ đây vốn dĩ không có con cá phệ hồn nào 21% cả:

"Nếu thật sự có thì cũng chỉ là đồn đoán sai lệch, vốn dĩ chúng không hề có độc." Nàng ta nói, sau đó đi đến rìa biển. Nàng ta đưa tay ra, nét mặt vẫn không biến sắc: "Nếu như ngươi không dám thì để đích thân ta đi bắt vậy."

Đang định đưa tay vào thì nàng ta bị nam nhân đó ngăn lại.

"Tôn chủ có ý gì vậy?" Hắn ta ngăn tay của Khương Chí lại: "Lẽ nào người thật sự cho rằng thuộc hạ không dám sao?" Nói xong, hắn ta không hề quay lại nhìn mà cho tay thẳng xuống dưới mặt biển.

"Vèo!

Hắn ta nhắm mắt lại, cắn chặt răng hít một hơi thật sâu.

Đây là một điều vô cùng đau đớn...

Cơn đau dữ dội lập tức chạm đến tứ chi của nam nhân này, nhưng để cho Khương Chí cảm nhận được lòng trung thành của mình, hắn chỉ biết cắn răng chịu đựng.

Sau vài lần nín thổ, nam nhân đó thực sự không thể chịu nổi nữa.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt: "Trong tay thuộc hạ chắc chắn đã đầy cá rồi!" Nói xong, hắn ta liền nhấc tay lên.

Trên tay hắn không phải là cá, mà toàn là máu, đến thịt cũng không còn. Chỉ còn lại xương trắng. Trên xương vẫn còn khí màu đen. Vì nước biển quá đen nên hắn ta không thể nhìn thấy máu.

Nam nhân đó há hốc mồm, Khương Chí cũng trợn tròn mắt.

Ngay sau đó, toàn thân hắn ta cũng bắt đầu hóa đen, hai mắt lồi ra.

Lúc ngã xuống, hắn nhìn Khương Chí đầy hoài nghi: "Ngươi... Có phải ngươi cố ý... Hại ta đúng không?"

Giọng nói thêu thào đứt quãng dừng lại hẳn, nam nhân đó cũng ngã xuống và biến thành một cái xác.