Thân làm người trong triều đình, mọi người đều đâu có ngốc. Ai ai cũng đoán được đế quốc Vân Đỉnh đột nhiên ném ra cành ô liu làm hoà tất sẽ có điều quái dị.
Thậm chí đối diện với hai sứ giả dám uy hiếp đế quốc Ngô Thiên, mọi người đều tức giận không thể nào tả nổi.
Nhưng mà có thể làm thế nào đây?
Ai bảo hai người đó đại diện cho đế quốc Vân Đỉnh?
Tuy nhiên, bọn hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, Ngô Thiên lại có thể ra tay tàn độc như thế.
"Quốc vương đại nhân, làm như vậy liệu có hơi kích động quá không?"
"Đúng vậy quốc vương đại nhân, nếu chuyện này mà truyền tới tai đế quốc Vân Đỉnh, e là sẽ gây ra đại hoạ cho đế quốc Ngô Thiên mất!
Trong triều, không ít đại thần lên tiếng đầy lo lắng.
"Sợ cái gì?"
Ngô Thiên đứng trên vị trí cao nhất phất tay áo, chẳng chút để tâm mà nói: "Mặc dù lo lắng của các ngươi đều là có ý tốt, nhưng cũng không thể không nói, cách cục của các ngươi quá nhỏ rồi!"
"Cách cục nhỏ sao?"
Cái đại thần trong triều đều trừng mắt, ngơ ngác không hiểu ý Ngô Thiên vừa nói.
"Mong rằng quốc vương đại nhân nói rõ!"
Mọi người đều tò mò hỏi.
"Ý của ta rất đơn giản, chính là bắt đầu từ hôm nay, đế quốc Ngô Thiên của chúng ta không chỉ cần thoát khỏi sự kìm kẹp của đế quốc Vân Đỉnh, mà còn phải biến đế quốc Vân Đỉnh thành thuộc địa của chúng ta."
"Ngô Thiên ta đây, chính là vua của Lăng Hư Giới!"
Giọng điệu đầy tự tin mà lại khí phách xen lẫn Tiên Nguyên vang vọng khắp đại điện.
"Cái gì?"
Có thể thấy lời nói vừa rồi đã tạo nên một trận sóng lớn khiến mọi người nghẹt thở.
Tất cả đều xôn xao náo loạn, sắc mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Mọi người đều nghĩ, hay là đầu óc Ngô Thiên có vấn đề gì rồi?
Mặc dù cũng được gọi là đế quốc, nhưng đế quốc Ngô Thiên đời nào lại có thể so bì với đế quốc Vân Đỉnh được chứ?
Biến đế quốc Vân Đỉnh thành thuộc địa của đế quốc Ngô Thiên, uống say tới mức nào mới có thể thốt ra lời như vậy!
Cũng không phải là mọi người không tin tưởng Ngô Thiên.
Ngược lại bọn hắn còn rất sùng bái Ngô Thiên, thậm chí còn tôn hắn ta lên làm quốc vương của đế quốc Ngô Thiên nữa kìa.
Chỉ có điều lời mà hắn ta nói ra khiến mọi người có chút không thể tin được.
Trong khi đám người trong triều đang không ngừng bàn luận xôn xao, những lời nói đầy nghi hoặc cứ văng vẵng bên tai.
Ngô Thiên thấy vậy thì chẳng buồn để ý, hắn ta phất tay áo một cái, ngay lập tức một luồng khí thế cuồn cuộn đã áp chế bọn họ.
Đợi đến khi bầu không khí yên tĩnh trở lại, Ngô Thiên mới chậm rãi mở miệng nói.
"Ta biết các ngươi đều cho rằng quyết định này có hơi nhảm nhí!"
"Thế nhưng ta sẽ nói rõ luôn cho các ngươi biết, sở dĩ ta có quyết định này, đều là do tiên sinh chỉ điểm"
"Hơn nữa mọi người cũng không cần phải sợ đắc tội với đế quốc Vân Đỉnh, bởi lẽ tiên sinh và đại ca của ta sẽ luôn tương trợ cho chúng ta"
"Vừa mới ban nãy, tiên sinh đã truyền lệnh xuống..."
Nghe xong, các đại thần trong triều đều hướng mắt nhìn về phía Ngô Thiên. Hắn ta nói xong, sắc mặt bọn họ đều tràn ngập kỳ vọng.
Ngô Thiên cố ý thừa nước đục thả câu, nhân lúc mọi người đều đang tò mò hưng phấn, hắn bèn nhếch mép tiếp tục buông lời ngon ngọt.
"Đại khái ý của tiên sinh chính là gặp chuyện thì không cần phải sợ, cứ làm là xong!"
Nghe vậy, tất cả mọi người trong triều đều không còn vẻ gì là lo lắng bất an nữa, trái lại là vô cùng xúc động và hưng phấn.
Từ khi vị Nãi Tễ đại tiên đặt mông xuống thì đã làm cho bốn phương ngập nước, sau khi tiêu diệt được đế quốc Phong Ngữ chuyên gây chuyện thì dân chúng đã một lòng tôn thờ Dịch Phong và Lâu Bản Vĩ rồi.
Càng không nói đến chuyện lúc trước sau khi bảy nữ tử đem cốt tiết của Lâu Bản Vĩ luyện hoá thì đã thật sự biến thành Chí Tôn Cốt cả rồi.
Cho nên nếu đây thật sự là chỉ thị của tiên sinh thì e là kỳ này đế quốc Vân Đỉnh sẽ tiêu đời!
"Quốc vương đại nhân, lão thần ta tán thành với suy nghĩ của ngài, chúng ta sẽ thôn tính toàn bộ đế quốc Vân Đỉnh!"
"Đúng, ta cũng ủng hộ!"
"Tốt nhất là chúng ta nên xuất binh ngay bây giờ, ta xung phong dẫn quân trận đầu tiên!"
Ngay lập tức, có rất nhiều giọng nói tràn đầy nhiệt huyết và hăng hái vang lên.
Không khí này còn vượt qua sự mong đợi của Ngô Thiên, hắn ta chỉ hận không thể tiến vào đánh chiếm hoàng cung của đế quốc Vân Đỉnh ngay bây giờ, rồi sau đó chặt đầu Vân Đỉnh quốc vương xuống!
"Ha ha ha, ta rất hoan nghênh các ngươi!"
Thấy thế, Ngô Thiên lập tức bật cười, chậm rãi mà nói: "Cho nên bây giờ các ngươi nói thử xem, ta giết hai tên sứ giả kia thì có là cái gì?"
"Quốc vương đại nhân nói đúng, giết hai tên sứ giả kia chẳng là cái thá gì!"
"Ha ha ha, mới chỉ có hai tên, giá như tới nhiều hơn một chút thì tốt quá rồi, như vậy ta có thể đích thân giết chết từng tên một!"
"Ha ha ha..."